Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 520



Chương 520: Đừng mà

Lửa giận của Thần Nghiêm Vương tuyệt đối không phải là đang nói đùa! Từng câu từng chữ đều tràn đầy sát khí dày đặc!

Ông trần giữ dãy núi Hoà Lam nhiều năm như vậy, trong tay nắm trăm ngàn quân lính, hôm nay.

trở thành vương gia được dân chúng trăm họ kính yêu nhất tuyệt đối không phải là nhờ vào.

lòng nhân từ!

Đã nhiều năm như vậy rồi, không biết trên tay của ông đã dinh bao nhiêu máu tươi của quân địch, thâm chí là con dân của nước kẻ thủ!

Ông nói muốn phanh thấy xé xác một cô gái bình dân thì sẽ thật sự làm được.

Nhìn tư thê này của Thần Nghiêm Vương, đoán là chỉ cần có thể vì Ngọc Linh Long xả cơn giận này thì dù có khuấy động bồn biến, chỉ huy trăm ngàn quân đội thì ông cũng sẽ không tiếc!

Dù sao thì mặc dù ở bên ngoài Ngọc Linh Long là hảo kiệt trong phái nữ, nhưng khi ở trong nhà thì là vật quý trong lòng bàn tay của Thần Nghiêm Vương!

Có người trong lòng vô cùng bất an.

Đây được xem như là một vụ bê bối, lại bị mình tận mất nhìn thầy.

Nếu như sau này Thần Nghiêm Vương cảm thầy mắt mặt, tìm bọn họ tính số vậy thì phải làm thể nào đây!

Nhưng trên thực tê, bây giờ Thần Nghiêm Vương vốn không rảnh mà bận tâm đến mặt mũi của mình.

Ông thật sự hi vọng mình có thể làm chút gì đó! Tất cả khách mời ở đây đều toát lên vẻ kinh ngạc.

‘Vốn dĩ là một buổi tiệc vui mừng, ai ngờ sau này lại lưu lạc thành một buổi từ hôn.

Càng chọc cho Thần Nghiêm Vương đòi đánh đôi giết.

Nhưng kẻ có phần ứng hoàn toàn trái ngược lại với phản ứng của các khách mời chính là phản ứng của một nhà ba người Tần Thiên Vương, sôi nỗi bày ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Chuyện khiển cho Tần Thiên Vương phần khởi chính là rốt cuộc cũng có người trị được thẳng con bất hiểu kia của ông!

Dáng vẻ thủy mị kia vẫn còn ở trên mặt của Khương Thạch Phương, nhưng cũng lộ ra một chút mừng rỡ độc ác, thằng con trai của ả khốn kia quả nhiên cũng là một tên não ngắn!

Ngay cả Thần Nghiêm Vương mà cũng dám chọc giận!

Bây giờ xem thằng con trai của ả khốn đó còn nhảy nhót như thể nào đây!

Bây giờ Tần Vũ Phong và Thần Nghiêm Vương trở mặt với nhau, bọn họ hoàn toàn có thể ngồi trên núi nhìn hai hỗ đánh nhau, âm thầm châm ngòi thối gió, ngồi yên làm ngư ông đắc lợi Tất cả những thứ của Tần Vũ Phong đến cuối cùng không phải cũng đều lọt vào trong tay con trai cưng Tần Thiên Lâm của bà ta hay sao?

Vẻ mặt Khương Thạch Phương tràn đầy sự đắc ý mà thầm nghĩ.

Mà vào lúc này, người trực tiếp nhất nhận lửa giận của Thần Nghiêm Vương cũng là người đang ở ngoài gió lốc, chính là Tiêu Mặc Chiến.

Tiêu Mặc Chiến chịu đựng áp lực to lớn, phải tiêu tốn rất nhiều kinh nghiệm mới có thể cố gắng chống đỡ được cho mình không quỷ xuống trước mặt Thần Nghiêm Vương trong cơn giận dữ ngút trời của Thần Nghiêm Vương.

Không thể để cho chiến thần Thiên Vũ mất mặt được, không thế khiển cho quân ở biên giới phía bắc mất mặt được!

Đây là suy nghĩ duy nhất của Tiêu Mặc Chiến vào giờ phút này.

Loại cảm giác mây đen đè thành kia vất vả lắm mới rút đi sau khi Thần Nghiêm Vương thỏa hiệp, nhưng giờ đã ngóc đầu trở lại một lần nữa!

Rõ ràng là Thần Nghiêm Vương muốn trút hết tất cả lửa giận không có chỗ phát ra lên trên người của Tiêu Mặc Chiến!

Luỗng sát khí này gần như sắp hóa thành thực thể, không ai biết được có khi nào Thần Nghiêm.

Vương sẽ ra tay với Tiêu Mặc Chiến vào giây tiếp theo hay không!

Không ai mong nhìn thấy máu trong trường hợp như thể này cả.

Mà giờ phút này, người duy nhất có thể làm dịu lửa giận của Thần Nghiêm Vương chỉ có con gái của ông, quận chúa Ngọc Linh Long!

Tất cả mọi người ở đây đều gửi gắm hy vọng lên người quận chúa Ngọc Linh Long.

Nhìn sang Ngọc Linh Long, quả nhiên cũng giống như trong suy nghĩ của mọi người, cô ấy xách theo áo cưới tiên lên, đi về phía Thần Nghiêm Vương.

Thần Nghiêm Vương đã đưa tay lên!

‘Giây tiếp theo, Ngọc Linh Long cầm lấy tay của Thần Nghiêm Vương một cách chính xác.

“Đừng mà phụ vương!”

Trên gương mặt trắng noãn xinh đẹp của Ngọc Linh Long đều là vẻ đau khỗ, bên trong đội mắt ngập nước khiển cho người ta nhìn thấy mà yêu thương.