Chương 592: Phong Ấn
Hoạt Diêm Vương hét lớn, hai tay bỗng dưng tạo thành phong ấn.
Thủ ấn đó vô cùng khác thường, khác hoàn toàn với những loại phong ấn trước đây mà Vương Tây Hàn sử dụng!
Chỉ thấy ngón tay tung bay lên khiến người ta cảm thấy kì quái!
Áo choàng của Hoạt Diêm Vương tự động bay lên mà không có gió, phun ra một luồng tà khí cực kỳ đáng sợ.
Xung quanh luồng gió âm u, nghe kỹ, hình như còn có tiếng ai oán!
Hình ảnh trên áo choàng nhanh chóng phồng lên, tròn nhưng không đều, cũng không phải hình đầu người, thì còn có thể là gì? Tất cả mọi người có mặt lần này đều không cần Tần Vũ Phong giải thích, bọn họ có thể nhìn ra thứ mà Hoạt Diêm Vương đang thi triển ra là một loại bùa chú tà môn vô cùng độc ác và sát thương cao!
“Bich!”
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Sướng Âm tái nhợt, cô ngay lập tức vô lực mà ngã xuống, mông trực tiếp đập xuống đất, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
“Đừng.”
Hàn Sướng Âm thấp giọng hét lên.
Hàn Cam Vọng đứng bên cạnh nhìn thấy thế muốn giúp cháu gái mình thế nhưng ông cũng không hơn gì, ông phải dùng hết sức mới có thể trụ được.
Còn Lý Tống La và Thẩm Chiêu đang nằm trên mặt đất, hơi thở dồn dập giống như toàn thân bọn họ bị hơi thở của tử thần bao lấy.
Cảm giác bị áp bức mãnh liệt khiến hai người họ cảm thấy rằng giờ chết đang đến gần.
Tân Vũ Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, kiêu ngạo đứng ở trước mặt hai người nhà họ Hàn, không chút dao động, ngay cả lưng cũng không cúi xuống.
“A.”
Hoạt Diêm Vương đã đến nước này rồi thế nhưng Tân Vũ Phong lại vẫn không có phản ứng gì, Hoạt Diêm Vương không khỏi thở dài trước tình cảnh như thế này.
Tần Vũ Phong không phải là bị dọa rồi chứ? Xem ra, thằng nhóc này nhất định phải chết rồi!
Trong lòng Hàn Cam Vọng đau khổ nhưng ông vẫn thấy tiếc nuối cho Tân Vũ Phong.
Cuối cùng vẫn là chính mình đã liên lụy đến anh ta, hại anh ta phải chết!
Hoa sen đen hoàn toàn in dấu, càng ngày càng rắn chắc.
“Đi”
Hoạt Diêm Vương thấp giọng gào thét, hoa sen đen kịt gió âm bùng nổ, tiếng hú hồn phi phách tán, đánh về hướng Tần Vũ Phong!
100m … 50m …
Ngay tức khắc!
20m … 10m …!
Bông sen đen tiếp tục tới gần, gần như sắp vồ lấy Tần Vũ Phong!
Mà Tần Vũ Phong vẫn đứng đó, không hề né tránh!
“Đứa nhỏ này bị dọa sợ rồi sao? Mau chạy đi!”