Vì thế chạng vạng, công tử cũng không đi bán dù, chàng bưng trà ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn mẫu đơn dưới lầu, cho đến màn đêm đêm buông xuống, đom đóm đầy trời.
Chàng đợi vài ngày, chờ mãi cũng không có mưa, cũng không có chờ được vị cô nương kia đến.
Chờ khi mưa xuống, chàng đã ngã bệnh rồi, trong mơ màng, nghe thấy dưới lầu có tiếng cười, chàng cũng không hề quấy rầy, lần nào cũng nhìn qua khe cửa sổ, nhìn cô nương dưới ánh trăng.
Một ngày rốt cuộc cũng có thể căng dù, đi đến đình viện, cô nương kinh ngạc, vẻ mặt lạnh nhạt, muốn đi.
"Nàng ở trong dù của ta?" Kim Mộ An lắc lắc dù, cán dù treo gỗ đào, gỗ đào trấn yêu.
Cô nương giận dữ, chàng nhướng mày. Lúc đó trời lất phất mưa phùn, mẫu đơn khoe sắc.