Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1024: A nguyễn đã từng nói muốn cùng tôi sinh cả con trai lẫn con gái



Hoắc Chi nhìn Lý Tử Lan trông vô cùng chật vật, quần áo xộc xệch đứng ở trước mặt mình, ánh mắt cô ta lướt qua Lý Tử Lan nhìn vào trong phò1ng, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kinh ngạc.

Cô ta tránh người sang một bên để Tần Nguyễn ở phía sau có thể nhìn thấy rõ tình hình t2rong phòng.

Tần Nguyễn giẫm mạnh chân lên lưng A Dũng, nhìn thấy Lý Tử Lan quần áo xộc xệch rách nát, cùng Tô Vọng và Thẩm Nhiên m7áu me khắp người nằm trên mặt đất trong căn phòng, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên âm u, trong mắt lóe lên sự tức giận. Giọng điệu thở dài, dung túng chiều chuộng, để cho người ta nghe ra anh rất quý trọng Tần Nguyễn.

Hoắc Khương dùng hai tay bưng chén trà trên bàn, đưa cho Hoắc Vân Tiêu, ông ta không câu nệ như lúc bình thường mà thoải mái nói: “Nếu ông cụ có thể nhìn thấy nhà họ Hoắc có thêm một cô chắt gái thì đời này sẽ không còn gì tiếc nuối nữa.”

Trước kia nhà họ Hoắc có một cô công chúa đã đủ để tất cả người trong nhà cưng chiều thành chị đại rồi.
Hoắc Khương đứng ở bên cạnh nhìn anh, ông ta lên tiếng hỏi: “Tam gia thích trẻ con lắm ạ?”

Hoắc Vân Tiêu dùng ánh mắt không mặn không nhạt nhìn lướt qua khuôn mặt trông có vẻ bình thường, nhưng thực chất là đang rất hóng hớt của Hoắc Khương.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên: “Là A Nguyễn thích trẻ con, cô ấy từng nói muốn cùng tôi sinh cả con trai lẫn con gái, tôi không thể để cô ấy thất vọng được.”
Tô Vọng đứng ở trước mặt Tần Nguyễn, vừa cẩn thận cử động cổ tay, vừa chửi: “Mẹ kiếp! Cuối cùng ông đây cũng có thể động đậy được rồi, lúc trước bị chúng nó đánh khổ quá mà!”

Thẩm Nhiên cũng cười khổ: “Tôi còn tưởng rằng hôm nay toi rồi, cả đời này sẽ bị liệt mất.”

Nhìn hai người ngoại trừ vết thương ngoài da cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm: “Quân tử báo thù mười năm không muộn, đi ra ngoài trước rồi nói tiếp.”
Cô hỏi Lý Tử Lan có bị bắt nạt hay không là ở một khía cạnh sâu sắc hơn.

“Không!”

Lý Tử Lan nói rất chắc chắn, cô ấy vùi đầu vào trong ngực Tần Nguyễn, không muốn để người ngoài nhìn thấy mình khóc.
Bọn họ biết, sau khi Tần Nguyễn rời khỏi khu tây, không biết có được cơ duyên gì mà có quan hệ chặt chẽ với giới Huyền học.

Vào thời khắc sinh tử, lúc này bọn họ mới ôm một chút hi vọng gọi điện thoại cho cô.

Thẩm Nhiên cũng không lên tiếng, cậu ta vô cùng để ý gương mặt của mình, cậu ta nhẹ nhàng sờ lên gương mặt sưng vù, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào gã A Dũng nằm trên mặt đất.
Thẩm Nhiên bị đánh đến mức không thể nhìn ra được các đường nét thanh tú trước đây, cậu ta cũng lên tiếng: “Hai chân của tôi không biết bị đám người kia dùng tà thuật gì khiến nó mềm như sợi bún ấy, không động đậy được nữa.”

Tần Nguyễn ngước mắt nhìn phần hông và chân của họ.

Cô thấy có một luồng sát khí màu đen mỏng manh quấn quanh nơi đó.
Cảm nhận được vạt áo trước ngực bị nước mắt thấm ướt, Tần Nguyễn càng thêm không nén được lửa giận trong lòng, cô vuốt tóc Lý Tử Lan, ấm giọng nói: “Không có là tốt, để tôi đi xem Tô Vọng và Thẩm Nhiên thế nào.”

Lý Tử Lan ngẩng đầu, dùng ống tay áo rách rưới lau nước mắt trên mặt.

Tần Nguyễn nhét cục gạch vào tay cô ấy: “Cầm lấy, ở chỗ này chờ tôi, lát nữa tôi mang các cậu đi báo thù!”
Tần Nguyễn xoa xoa màn hình điện thoại di động, cảm thán: “Tử Lan rất thích chiếc điện thoại này, lần này sợ là cậu ấy lại xót của rồi.”

Thẩm Nhiên dùng góc áo lau máu trên tay, nghe vậy thì than thở: “Chứ còn gì nữa, Tử Lan từ nhỏ đã giữ đồ khư khư, suýt chút nữa bị đám người đó bắt nạt, cũng may mà cậu qua đây nhanh.”

Hồi xưa ở khu tây, Lý Tử Lan từng suýt chút nữa chết đói, nên từ nhỏ đã chuyên giữ đồ khư khư, còn đặc biệt tiết kiệm.
Kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của A Dũng.

Tô Vọng và Thẩm Nhiên cũng bước về phía trước, còn Tần Nguyễn thì khoanh tay, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nhà họ Hoắc.
Tô Vọng và Thẩm Nhiên nằm trên mặt đất quay ra nhìn nhau, bọn họ thử chống tay ngồi dậy.

Ngoại trừ trên người đau âm ỉ ra, thì bọn họ có thể di chuyển thoải mái.

Chỉ là động tác của bọn họ chậm chạp, nhìn thế nào cũng giống như người già, phản ứng cũng hơi chậm một chút.
Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của cậu ta, Tần Nguyễn tránh người sang một bên và chỉ vào gã A Dũng đang nằm giả chết trên mặt đất: “Thừa dịp này cậu báo thù luôn đi, chờ sư phụ hắn tới, mọi chuyện cứ giao cho tôi.”

Lý Tử Lan vẫn đang cầm cục gạch kia, nghe vậy thì ước lượng vũ khí trong tay rồi sải bước về phía trước.

Một tiếng binh vang lên.
Tô Vọng và Thẩm Nhiên cùng gật đầu, từ đáy lòng bọn họ cảm thấy may mắn vì sự xuất hiện của cô.

Những người mà bọn họ đụng phải lần này quá ma quái.

Chỉ cần sơ ý một chút thôi là mất mạng như chơi.
Lý Tử Lan vừa nhìn thấy cô thì nước mắt ào ào rơi xuống.

Tần Nguyễn dùng một tay ôm lấy Tử Lan, vỗ n0hẹ vào lưng cô ấy, dịu dàng hỏi: “Cậu có bị chúng nó bắt nạt không?”

Đối với những đứa trẻ lớn lên ở khu tây, vì để bảo vệ mình mà đánh nhau là chuyện bình thường và không bị coi là bắt nạt.
Cô cầm c7ục gạch trong tay đi về phía Lý Tử Lan.

Mỗi một bước đi, trên người cô lại bộc phát ra sự tức giận không thể nào áp chế xuống được2.

“Tiểu Ngũ!”
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Vân Tiêu vang lên trong ống nghe: “Hiện tại cơ thể của cô ấy có thích hợp để thụ thai không?”

Trần Hằng Phong nói ngay không hề do dự: “Sức khỏe của phu nhân không có vấn đề gì, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc thụ thai.”

Nói thẳng ra, năng lực tự chữa lành của cơ thể Tần Nguyễn là nhanh chóng nhất mà anh ta từng thấy trong đời này.
Một chi nhánh của Tập đoàn HEA ở nước Bắc Anh.

Hoắc Vân Tiêu đang ngồi trước bàn làm việc lớn, anh vắt tréo chân, mũi chân khẽ kiễng lên, ghế xoay một vòng, khung cảnh ban đêm độc nhất vô nhị của Bắc Anh hiện ra trong tầm mắt.

Khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của anh rất khó đoán, đôi mắt ảm đạm không biết đang nghĩ gì.
Tần Nguyễn vừa định bước ra khỏi cửa thì khóe mắt liếc thấy một chiếc điện thoại di động quen thuộc bị đập nát ở chân tường.

Cô bước tới nhặt điện thoại lên, màn hình điện thoại bị vỡ rất nghiêm trọng, tạo thành hình mạng nhện, nhưng xuyên qua màn hình sáng lên vẫn có thể nhìn thấy được màn hình chờ là ảnh cá nhân của Lý Tử Lan.

Tô Vọng thấy cô nhặt chiếc điện thoại lên thì giải thích: “Sau khi Tử Lan gọi điện thoại cho em thì bị những người kia phát hiện, bọn chúng liền ném điện thoại xuống đất.”
Tần Nguyễn nhìn ba người trông thảm không nỡ nhìn ở trước mắt, hỏi: “Vì sao không gọi điện thoại sớm cho tôi? Định cứng đối cứng với đám người kia, mấy người coi mình là mèo có chín mạng đấy à?”

Lý Tử Lan đã điều chỉnh tốt cảm xúc, nghe vậy thì ánh mắt trở nên mông lung, cô ấy hơi chột dạ, nói: “Bọn tớ cho rằng chúng chỉ là người bình thường.”

Tô Vọng cũng ngượng ngùng giải thích: “Ai mà biết thủ đoạn của bọn chúng quỷ dị như vậy, còn có cả tà thuật, nếu biết sớm thì bọn anh cũng không kéo dài lâu như vậy, thiếu chút nữa thì bị người ta cạo chết rồi.”
Sau khi có được kết quả xét nghiệm máu của Tần Nguyễn, Trần Hằng Phong lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Vân Tiêu đang ở nước Bắc Anh xa xôi.

Điện thoại vừa kết nối, anh ta cẩn thận nói: “Tam gia, thiếu phu nhân không mang thai ạ.”

Hôm nay làm kiểm tra cho Tần Nguyễn, phần kiểm tra quan trong nhất chính là xem cô có thai hay không.
Cô ấy sợ đói, cũng sợ nghèo, những thói quen ăn sâu vào tận xương tủy kia khó lòng mà đổi được.

Tần Nguyễn cầm điện thoại di động đi ra ngoài, và đưa cho Lý Tử Lan, quả nhiên thấy gương mặt nhem nhuốc của cô ấy tỏ vẻ đau lòng, cảm giác như trời sắp sập đến nơi ấy.

Tô Vọng và Thẩm Nhiên nhìn mãi thành quen rồi, bọn họ đứng ở sau lưng cô ấy, không ai lên tiếng.
Tần Nguyễn nâng đầu ngón tay ngưng tụ lực Minh Thần lên, nhẹ nhàng búng một cái, lực Minh Thần xâm nhập vào phần hông của Tô Vọng, luồng sát khí mờ nhạt trên người anh ta lập tức bị quét sạch.

Đôi chân của Thẩm Nhiên cũng được cô dùng lực Minh Thần dọn dẹp sạch sẽ.

Cô nói với hai người họ: “Hai người thử lại lần nữa xem?”
Trong phòng, Tô Vọng và Thẩm Nhiên người đầy thương tích nằm trên mặt đất, nghe thấy tiếng của Tần Nguyễn thì chậm rãi nâng gương mặt sưng vù bầm tím của mình lên.

Tần Nguyễn đi đến trước người bọn họ, ngồi xổm xuống, cô nhíu mày và hỏi: “Hai người còn có thể đứng dậy không?”

Tô Vọng mấp máy đôi môi chảy máu: “Hông bị thương rồi.”
Nếu như lại có thêm một cô công chúa nhỏ nữa, thì cả nhà sẽ cười không khép được miệng mất, và sợ rằng sẽ chiều chuộng cô bé lên tận trời luôn.

Hoắc Vân Tiêu nhận chén trà và đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm, động tác thong dong tao nhã.