Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 106: Hóa th n thành lưỡi kiếm tàn sát, tắm máu tứ phương



Ngày hôm đó là lần cuối cùng Tần Nguyễn nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu.

Cô nghe rất rõ ràng, Hoắc Vân Tiêu dùng giọng nói bình tĩnh bảo rằng aknh sắp chết.

Đại sư Linh Hư Tử nói Hoắc Vân Tiêu sống không quá mùa đông, anh cũng đã chuẩn bị sẽ ở bên cạnh cô và con sau khi qua đờic. Bọn họ là con cưng của ông trời, cả vạn người chưa chắc đã tìm được một người.

Nhưng nếu là con cưng của ông trời thì sẽ có phúc duyên thâm hậu, giàu sang phú quý, sống lâu trăm tuổi.

Hoắc Vân Tiêu hoàn toàn không có được những ưu thế này, tuổi thọ của anh chỉ còn vài năm ngắn ngủi nữa thôi.
Trên mặt bỗng thấy lành lạnh, có ai đó đang chạm vào mà cô.

Tần Nguyễn rời khỏi hồi ức, một bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ phản chiếu bên trong đôi mắt xinh đẹp đang run rẩy của Tần Nguyễn.

Một khuôn mặt hoàn mỹ nhưng nhợt nhạt lọt vào trong tầm mắt của cô.
Anh cũng là người đàn ông được rất nhiều phụ nữ chạy theo và tìm đủ mọi cách để được kết hôn với anh.

Nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, Hoắc Tam gia chưa từng lấy vợ.

Ngoại trừ sức khỏe không tốt, thì có thể nói mọi thứ diễn ra trong cuộc đời của anh đều tốt đẹp.
Vốn luôn chú ý đến Hoắc Vân Tiêu, Hoắc Dịch Dung lập tức nhận ra có gì đó không ổn, anh ta bước lên phía trước.

Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu mím chặt, vẻ đau đớn và mệt mỏi xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng của anh.

Anh lại phát bệnh.
Tiếc rằng Tần Nguyễn không tìm được gì.

Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì mà chỉ có thể thấy luồng khí màu tím nhàn nhạt xoay quanh Hoắc Vân Tiêu, xen lẫn trong đó là những sợi khí đen.

Màu sắc của những sợi khí đen rõ ràng còn đậm hơn khí tím.
Đợi một thời gian nữa, đảm sương đen xen lẫn bên trong kia chắc chắn sẽ nuốt chửng luồng khí màu tím.

Đến lúc đó, thứ chờ đợi Hoắc Vân Tiêu chính là cái chết.

Tại sao luồng khí tím của Hoắc Vân Tiêu lại bị sương đen quấn chặt, là bẩm sinh hay do sau này mới tạo thành, hoặc là một số nguyên nhân khác.
Sau khi Hoắc Vân Tiêu chết, anh thực sự được chôn ở núi Vạn Bảo, bên cạnh mộ của Tần Nguyễn và đứa bé có thêm một bia mộ mới. Ở kiếp trước, cô và Hoắc Vân Tiêu chỉ có duyên gặp mặt một lần, giữa bọn họ cũng không có tình cảm mãnh liệt.

Tất cả những gì đối phương làm chỉ là để báo thù cho cô và đứa con, đây là trách nhiệm mà một người đàn ông như anh phải làm.

Nhưng sau khi chết, anh vẫn ở bên cạnh cô và con, khiến nỗi chua xót trong lòng Tần Nguyễn nhân chìm cô. Hoắc Tam gia, người đã từng nắm quyền thế cực lớn ở thủ đô, từ trước đến giờ luôn xử sự đúng mực và có phong thái khiêm tốn, anh đã hóa thành một thanh kiếm tàn sát, tắm máu tứ phương chỉ vì để báo thù cho cô và đứa bé.
Nhân quả, là phải có nhân trước rồi mới có quả.

Cả hai đã có ràng buộc quá sâu, không phải chỉ trả xong ân tình là có thể thoát khỏi sự dây dưa vô cùng sâu này.

Tần Nguyễn hít sâu một hơi, trong đôi mắt lạnh lùng của cô ảnh lên sự kiên định, Cô dùng vẻ mặt phức tạp và cố nén đau khổ nhìn thẳng vào Hoắc Vân Tiêu, cô hỏi: “Anh muốn về nhà họ Hoắc à?” “Ừ.” Hoắc Vân Tiêu khẽ gật đầu.
Cô cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông trước mắt, khuôn mặt của anh vô cùng đẹp trai, hoàn mỹ không tì vết.

Một đứa con cưng của ông trời như vậy, bất kể là ngoại hình xuất chúng hay khí chất ôn hòa tao nhã, sang trọng, tất cả đều có sức hút khiến người khác không tự chủ được mà muốn đến gần.

Anh nhẹ nhàng và cao quý, cũng rất khiêm tốn, đúng là phong thái của một quý ông trong gia tộc lớn.
Cơ thể vốn không được điều dưỡng tốt, lại trải qua hai ngày làm việc vất vả nên có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.

Suy yếu là dấu hiệu rõ ràng nhất trước khi phát bệnh.

Hoắc Dịch Dung không nhiều lời, anh ta lập tức đỡ tay Hoắc Vân Tiêu muốn rời đi.
Kẻ thù của nhà họ Tần phải chịu sự tra tấn đau đớn sống không bằng chết.

Những hung thủ khiến cho cô chết, bức anh cả phải ra nước ngoài, làm hại anh hai mất tích không rõ sống chết, tất cả bọn chúng đều không thể trốn thoát.

Tần Nguyễn phải làm thế nào để báo đáp phần tình nghĩa sâu đậm này đây.
Hoắc Tam gia không nói dối, cũng không thất hứa.

Cháu trai đời thứ ba của gia tộc họ Hoắc, vị chủ gia tộc trẻ tuổi nhất, Hoắac Tam gia đã chết.

Anh không sống quá ba mươi lăm tuổi và chết trong độ tuổi tươi đẹp nhất của mình. Khi còn sống, Hoắc Tam gia là đối tượng được vô số con em trong các gia đình quý tộc ở thủ đô ngưỡng mộ và theo đuổi.
Hoắc Tam gia hiếm khi chủ động giải thích với người khác về tình trạng cơ thể của mình.

Ngoài người của nhà họ Hoắc và Tần Nguyễn ở trước mặt ra, trong toàn bộ thủ đô này không có ai có được vinh hạnh đặc biệt đó.

Giọng điệu bình thản như đã thành thói quen của Hoắc Vân Tiêu, rơi vào trong tai Tần Nguyễn lại khiến cô cảm thấy trái tim mình giống như bị rễ đâm xuyên qua, đau nhói.
Cái chết của Hoắc Vân Tiêu ở kiếp trước là một điều rất đáng tiếc đối với Tần Nguyễn. Cô không thể trơ mắt nhìn anh chết một lần nữa.

Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu không có quá nhiều sắc hồng, nó quá nhợt nhạt, bởi vì anh mím chặt mà nó biến thành màu xanh xao như của người bệnh.

Hoắc Vân Tiêu điều chỉnh lại hơi thở, anh trả lời câu hỏi của Tần Nguyễn: “Anh bị suy giảm miễn dịch bẩm sinh từ trong bụng mẹ nên cơ thể hơi yếu, nhưng không phải bệnh nặng.”
“Tại sao em khóc?”

Hoắc Vân Tiêu lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má Tần Nguyễn, trong giọng nói của anh có sự dịu dàng xen lẫn thương xót.

Bàn tay của anh mát lạnh như đá ngọc, xuyên thấu vào tận trái tim cô.
Tần Nguyễn lùi lại một bước, cô lấy tay quệt mặt và thấy đúng là tay mình ướt đẫm. Ánh mắt Tần Nguyễn không được tự nhiên né tránh, cô vội dùng tay áo lau sạch những giọt nước mắt trên mặt mình.

Làm xong, Tần Nguyễn mới phát hiện chiếc áo mà mình dùng để lau nước mắt là áo khoác của Hoắc Vân Tiêu.

Sắc mặt Hoắc Vân Tiêu đột nhiên trở nên băng giá, khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng tái hơn. “Em ba!”
Đúng rồi, cô quên mất.

Người có tướng đế vương và khí tím bao quanh rất khó để dò xét vận thế.

Khí tím đến từ phía đông, mang tới điềm lành, người có loại khí này thậm chí còn có mệnh cách rất cao quý.
Nhưng bên trong luồng khí tím nhạt lại xen lẫn những sợi sương mù màu đen.

Tình huống này vô cùng bất thường.

Nhớ lại kiếp trước Hoắc Vân Tiêu không sống quả ba mươi lăm tuổi, Tần Nguyễn không kịp suy nghĩ mà gọi giật anh lại.
Tần Nguyễn bước tới, cô nhíu mày nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai tái nhợt của Hoắc Vân Tiêu.

Cương 107: Nguyễn Nguyễn chuẩn bị ngả bài, vợ yêu sắp đến

Tia sáng vàng lóe lên trong mắt Tần Nguyễn, cô muốn nhìn xem liệu Hoắc Vân Tiêu có bị thứ gì bẩn thỉu dính vào người hay không.
Hoắc Vân Tiêu đứng trên đỉnh cao, nắm giữ quyền lực trong tay, làm gì có người phụ nữ nào không thích, có cô gái nào không yêu. Cho dù là Tần Nguyễn ở kiếp trước, khi nằm ở khu nghĩa trang núi Bảo Sơn, chẳng phải ngày nào cô cũng chờ anh đến đấy sao,

Ai có thể cưỡng lại được sắc đẹp chứ.

Vẻ đẹp của Hoắc Vân Tiêu không nữ tính, mà là đẹp trai tinh tế, chỉ thích hợp đứng nhìn từ xa. Trong lòng Tần Nguyễn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ không thể giải thích được.
Cô muốn ở bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, tìm cách kéo dài tuổi thọ cho anh, báo đáp lại tình sâu nghĩa nặng của anh ở kiếp trước.

Đây là tất cả những gì cô có thể làm được bây giờ.

Không có kiếp trước, sao có kiếp này.
Ngay cả lúc này, nét mặt của anh vẫn dịu dàng, toàn thân toát ra vẻ ôn hòa và hiền hậu, đôi môi nhợt nhạt luôn nở một nụ cười nhẹ.

Tần Nguyễn mỉm cười, trong lòng hơi nhẹ nhõm: “Em có vài thứ muốn cho Tam gia xem, bây giờ em phải về trường học lấy đồ, sau đó sẽ đến nhà họ Hoắc tìm anh, như vậy có tiện không?”

Cô quyết định không để lại đường lùi.