Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1121: Hiệp ước trăm năm, tộc pháp sư tìm kiếm sự bảo vệ của nhà họ hoắc



Vệ Lâm Thần nói ra sự thật với giọng điệu bình tĩnh, nhưng sắc mặt Phó Dận Như biến đổi khi nghe những lời đó.

Trong mắt Phó Dận Nh1ư tràn đầy tức giận và sự hoảng sợ không thể nào che giấu hết, dưới ánh mắt như có thể xuyên thấu của Vệ Lâm Thần, Phó Dận Như thấp giọng 2kêu lên: “Ngọc Hành đã trở về!”

Như để chứng tỏ sự tự tin của mình, anh ta nói rất to. Phó Dận Như biết gần đây thủ đô không yên ổn, tộc Pháp Sư và nhà họ Hoắc có xung đột.

Khi em hai trở về, Phó Dận Như phát hiện đối phương có gì đó không ổn, không phải anh ta không đoán ra tộc Pháp Sư, nhưng anh ta chỉ không muốn làm mọi việc trở nên phức tạp.

Bây giờ tất cả sự hòa bình giả tạo đã bị phá vỡ, sự phẫn nộ và bất an đồng thời trào lên trong lòng Phó Dận Như.
Phó Dận Như đi tới 0trước mặt Vệ Lâm Thần, đặt tay lên cửa sổ xe và nhìn chằm chằm vào đối phương.

Phó Dận Như hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Tiểu Cẩn, Ngọc Hành đã trở về, bây giờ gia đình chúng ta đã đoàn tụ, như thế này không phải tốt sao?”

“Không tốt!” Vệ Lâm Thần nghiêm mặt nói: “Anh hai bây giờ bị người khác khống chế, anh biết rõ anh ấy không phải người cũng không phải quỷ, tại sao lại phải lừa gạt chính mình?”
Phó Dận Như: “Chờ một chút!”

Vệ Lâm Thần sốt ruột hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Cậu cả nhà họ Phó liếc mắt nhìn Vệ Lâm Thần rồi thản nhiên nói: “Anh có lời muốn hỏi em hai.”
Vệ Lâm Thần tự giễu cười nói: “Ăn nói cái rắm! Từ nhỏ đến lớn em còn ít gây rắc rối ư? Cứ để ông ấy trút giận đi, chưa biết chừng có thể sống lâu trăm tuổi.”

Phó Dận Như lườm Vệ Lâm Thần: “Em ăn nói kiểu gì vậy!”

Thấy Phó Dận Như lại muốn dạy dỗ người khác, Vệ Lâm Thần mặc kệ anh ta: “Đừng nói nữa, em đưa anh hai đi gặp Tần Nguyễn trước đã, bất kể có giải quyết được hay không, em cũng sẽ không đưa anh hai về đâu.”
Phó Ngọc Hành luôn cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng nghe giọng điệu bình tĩnh của anh cả, hóa ra đối phương đã phát hiện anh ta có điều gì đó không ổn từ lâu rồi.

Nếu không phải em ba xuyên thủng lớp giấy mỏng giả tạo này, có lẽ bọn họ còn giả vờ vui vẻ hòa thuận.

Để tránh lãng phí thời gian, Vệ Lâm Thần không đợi Phó Ngọc Hành lên tiếng, anh ta nói thẳng: “Anh hai bị tộc Pháp Sư khống chế, vụ bọn em bị bắt cóc năm xưa cũng do tộc Pháp Sư sắp đặt, nhà họ Phó luôn được gọi là hoàng đế của phương nam, tại sao không điều tra ra chuyện quan trọng như vậy? Còn nữa, nếu Đại công tử nhà họ Phó còn chậm trễ, anh hai sẽ lãng phí thêm một giây vì bị tộc Pháp Sư khống chế đấy, anh nên nghĩ cách giải thích với ông già cứng đầu trong nhà kia đi, em dẫn anh hai đi gặp Tần Nguyễn trước đã, anh hãy chờ tin tốt của em!”
Vệ Lâm Thần không có bất cứ cảm giác nào với điều này, toàn bộ tâm trí của anh ta bây giờ đều tập trung vào Phó Ngọc Hành.

Vệ Lâm Thần nới lỏng bàn tay đang nắm vô lăng, bình tĩnh nói: “Em đưa anh hai đi gặp Tần Nguyễn, chắc anh cũng tin vào khả năng của cô ấy, dù sao Tần Nguyễn đã giúp anh giải quyết vấn đề cơ thể khiến anh đau đớn nhiều năm.”

Phó Dận Như chưa bao giờ nói với em ba việc Tần Nguyễn giúp mình thay đổi thể chất, để anh ta có thể cảm nhận được tình cảm và cảm xúc của một người đàn ông bình thường.
Vệ Lâm Thần tin rằng tất cả người nhà họ Phó ở đây tối nay đều có thể nhận ra anh hai có điều gì đó không ổn.

Dưới chân Phó Ngọc Hành không có cái bóng mà người bình thường nên có, nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, cặp mắt tĩnh mịch không có tình cảm, những thứ này không thể che giấu trước đám cáo già nhà họ Phó.

Tất cả bọn họ chỉ đang tự lừa dối bản thân!
Phó Ngọc Hành đang ngồi bên ghế phụ7, hai tay đặt trên đầu gối, khi nghe thấy giọng nói mất bình tĩnh của anh trai, bàn tay anh ta không khỏi siết chặt lại.

Vệ Lâm Th7ần cũng nắm chặt vô lăng, trầm giọng nói: “Anh cả, em rất vui khi anh hai trở về, nhưng điều này cũng không che đậy được sự thật là anh ấy2 đã chết.”

Hơn ai hết, Vệ Lâm Thần mong người anh thứ hai của mình còn sống, sống đúng theo nghĩa đen.
Nghe thấy em hai bị người khác khống chế, khuôn mặt căng cứng của Phó Dận Như tái mét, ánh mắt băng giá lướt qua Vệ Lâm Thần để nhìn về phía Phó Ngọc Hành đang ngồi bên ghế phụ.

Phó Ngọc Hành khẽ mỉm cười với Phó Dận Như, anh ta không lên tiếng phản bác và cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, như thể tất cả mọi chuyện vẫn bình thường.

Nhìn thấy dáng vẻ này của em trai thứ hai, Phó Dận Như vô cùng đau lòng, anh ta ghé sát vào Vệ Lâm Thần, nghiến răng nói: “Vậy em muốn anh phải làm gì bây giờ? Em không biết tối nay Ngọc Hành trở về, ba vui mừng đến mức nào ư, ông ấy bảo anh gọi điện thoại cho em là muốn khôi phục tình cảm cha con sau nhiều năm, bây giờ em đưa em hai đi, làm sao ba có thể tiếp nhận được?”
Vệ Lâm Thần ngả người ra sau để Phó Dận Như có thể nhìn rõ Phó Ngọc Hành, anh ta khoanh tay, hơi hếch cằm lên: “Anh hỏi đi!”

Phó Dận Như không quan tâm thái độ thờ ơ của em trai, ở trước mặt người ngoài, Vệ Lâm Thần luôn tỏ ra hiền lành nho nhã.

Nhưng ở trước mặt Phó Dận Như, Vệ Lâm Thần luôn tỏ thái độ kiêu ngạo như thể ông đây không cần ai dạy.
Phó Dận Như cau chặt mày, ánh mắt thăm dò Vệ Lâm Thần đang ngồi trong xe: “Anh chưa từng nói chuyện này với em, tại sao em biết? Nghe giọng điệu của em thì có vẻ em rất quen với Tần Nguyễn?”

Nghe thấy giọng điệu nghi ngờ, Vệ Lâm Thần nhịn không được trợn tròn mắt, anh ta chế giễu: “Em và Tần Nguyễn rất quen, bây giờ anh có thể yên tâm để em đưa anh hai đi chưa?”

Phó Dận Như vẫn không chịu để Vệ Lâm Thần đi: “Anh phải ăn nói thế nào với ba bây giờ?”
Phó Tử Thu từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Phó Dận Như đứng một mình trong sân thì ngạc nhiên hỏi: “Anh họ, tại sao chỉ có một mình anh? Anh Ngọc Hành và anh Cẩn đâu rồi?”

“Bọn nó đi rồi, chúng ta vào nhà trước đã.”

Phó Dận Như có thể tưởng tượng được cha mình sẽ nổi cơn thịnh nộ như thế nào khi biết em ba đưa em hai đi.

Nhà họ Hoắc.

Trong phòng ngủ, Tần Nguyễn ngoan ngoãn nằm trong lòng Hoắc Vân Tiêu, hai người cũng không nhắm mắt.

Cảm nhận được nhịp tim và hơi nóng hổi từ lồng ngực ấm áp sau lưng truyền đến, Tần Nguyễn đặt tay lên bụng dưới, thấp giọng nói: “Ngày mai em muốn đi đến khách sạn Hoàng Đình, mặc dù con không sao, nhưng nếu tộc Pháp Sư có ý đồ với con bé, bọn chúng nhất định phải trả giá.”

Bàn tay đang ôm eo Tần Nguyễn của Hoắc Vân Tiêu khẽ cử động, động tác khiêu khích khó tả.