Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 116: Hoắc tam gia



Hoắc Vân Tiêu cười nói: “Cùng lên nào.” Anh nhẹ nhàng bước về phía cầu thang.

Tần Nguyễn nhấc chân đi theo bóng l1ưng hoàn mỹ đó.

Nghĩ đến chuyện lát nữa hai người lại ở chung một phòng sau cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình, nhịp2 tim của Tần Nguyễn đột nhiên tăng nhanh. Dưới ánh nhìn thấm thủy của Hoắc Vân Tiêu, nụ cười trên mặt thiếu niên dần biến mất, trong lòng cậu ta bắt đầu cảm thấy bất an.

Anh họ Vân Tiêu từ trước đến giờ vẫn luôn chiều cậu ta, tính tình anh ấy rất tốt, nhưng tại sao bây giờ lại tức giận như vậy.

“Anh họ, em sai rồi, lần này em thật sự sai.”
Nhìn thấy cảnh này mà khóe miệng Tần Nguyễn khẽ co giật.

Tên nhóc này dáng dấp không đến nỗi nào, nhưng... đầu óc có vẻ không phát triển tốt.

Cậu ta không nhận ra Tam gia đang mỉa mai mình sao.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, đây cũng là lần đầu tiên Tần Nguyễn được nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Tam gia.

Người thanh niên vừa bước vào phòng khách có khuôn mặt rất đẹp, trông có nét hao hao giống Hoắc Vân Tiêu.

Các đường nét trên khuôn mặt cậu ta rất sắc nét và có sự khác biệt rõ ràng về ngoại hình, cậu ta là một con lai.
Cô ngẩng đầu và nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình đang cau mày, sầm mặt, đôi môi mỏng cong lên lạnh lùng.

Hoắc Vân Tiêu là người luôn lạnh nhạt, nhẹ nhàng, xử sự lịch lãm và điềm đạm như một quý ông.

Nhưng vào giờ phút này, trên gương mặt anh thể hiện sự không kiên nhẫn hiếm hoi.
Hai người vừa 7tới cầu thang thì Hoắc Xuyên bước vào phòng khách.

Hoắc Vân Tiêu dùng bước, xoay người nhìn Hoắc Xuyên chờ anh t2a nói.

Hoắc Xuyên cung kính báo: “Thiếu gia Kiều Hi đến rồi ạ, cậu ấy lại đánh nhau với người khác.” Đối phương 0vừa dứt lời thì Tần Nguyễn nghe thấy một tiếng khịt mũi vang lên rất rõ ràng bên tai mình.
Theo như quan sát của Tần Nguyễn, cô cảm thấy vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu càng giống như bất đắc dĩ vì gặp phải một chuyện rất đau đầu hơn.

“Đừng mà anh họ, em vừa đánh nhau với người ta xong, trên người vẫn còn đau đây này, anh không quan tâm em thì thôi lại còn muốn đuổi em ra ngoài, làm gì có anh em nào như anh chứ?”

Giọng nói đầy phàn nàn và bất bình của một người thanh niên xa lạ vang lên.
Cũng không phải cố khẩn trương, mà là cô thấy hơi là lạ thôi.

7Và cả một cảm giác rất khó tả đang tràn ra từng chút một từ trong trái tim cô.

“Tam gia.”
Cậu thanh niên tính đi tính lại mà vẫn chưa ra, cậu ta hét lên: “Anh họ, hôm nay em đánh nhau là có lý do chính đáng mà.”

Sắc mặt Hoắc Vân Tiêu lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Kiều Hi, anh không nói lời nào khiến đối phương vô cùng sợ hãi.

Dưới cái nhìn bằng giá của Hoắc Vân Tiêu, cậu thanh niên tiếp tục bộ bộ: “Em gặp một thằng khốn ở câu lạc bộ Dạ Tước, thằng đó không phải kẻ hiền lành gì, nó còn bắt nạt công chúa, em thấy ngứa mắt nên mới vì giữ gìn chính nghĩa mà ra tay giúp đỡ thôi, anh họ không thấy cô gái đó còn khóc lóc cảm ơn em đấy.”
Âm thanh từ xa tiến lại gần.

Sắc mặt Hoắc Vân Tiêu nhanh chóng trầm xuống: “Cậu cút ra ngoài!”

Giọng anh đầy uy nghiêm, khí thế toàn thân bộc phát.
“Anh hùng cứu mỹ nhân?” Hoắc Vân Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng: “Giỏi đấy.”

Giọng điệu đầy châm biếm.

“Đâu có đâu có, mẹ và ba luôn dạy em gặp chuyện bất bình phải rút đao tương trợ, đó là điều em nên làm.”

Người thanh niên này đúng là điển hình của kiểu được đằng chân lân đằng đầu.

Hoắc Vân Tiêu hít sâu một hơi, anh đưa tay lên xoa huyệt Thái Dương.

Sắc mặt anh u ám, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng rõ ràng.