Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1203: Sao anh không để em tự sinh tự diệt



Tống Tình phi lên đỡ lấy Tần Nguyễn, cô ta nghiêm nghị nói với Hoắc Chi đứng cách đó không xa: “Tiểu Chi, đưa phu nhân trở về phòng, tất c1ả ám vệ nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

Hoắc Chi bị một lực vô hình kéo vào bên trong kết giới, cô ta quay đầu nhìn Hoắc Vân Tiêu 2đang bị sét đánh đau đớn, trên mặt lộ ra vẻ do dự: “Vậy chủ nhân...” Hoắc Dịch Dung xoa xoa mi tâm, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, anh ta nhẹ giọng dặn dò: “Để ý phu nhân, nếu sức khỏe của cô ấy có vấn đề gì thì các người đi quỳ gối hết ở khu hình phạt, mãi mãi đừng đi ra ngoài nữa.”

Hoắc Chi cùng mấy ám vệ đang canh cửa khác nghe thấy vậy thì hoảng sợ quỳ xuống đất.
Minh Thiên Hành mím chặt môi, không lên tiếng nữa.

Hắn ta không nói Tần Nguyễn cũng lờ mờ đoán ra được, trước đó cô vẫn luôn không muốn thừa nhận là mình ngờ vực vô căn cứ, nhưng sau khi trải qua một đêm chấn động lòng người, cuối cùng sự thật này vẫn đặt rõ ở trước mặt cô.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Tần Nguyễn hoàn toà2n không biết gì cả, tiếng sấm sét vang tận mây xanh vẫn còn tiếp tục.

Khi Tần Nguyễn tỉnh dậy, cô biết được rằng Hoắc Vân Tiêu và0 Tiêu Vân Sâm đều đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, đội y tế của nhà họ Hoắc ngay lập tức làm kiểm tra cho họ, nhưng không phát hiện ra điều gì.
Có người góp vui, nói rằng đó là một cao nhân ẩn sĩ nào đó đang độ kiếp, cũng có người nói chắc là cuộc thí nghiệm vũ khí tạo mưa mới nhất được bí mật phát triển, và có một số suy đoán thậm chí còn hoang đường và vô lý hơn.

Nhà họ Hoắc hứng chịu trận sét đánh khiến khoảnh sân thành một đống lộn xộn, trận sét đánh kỳ lạ này không có cách nào che giấu được, nhưng những người âm thầm tới dò xét tin tức đều bị nhà họ Hoắc chặn ở ngoài cửa.
Sau khi cô hôn mê, có vô số luồng lôi phạt đưa người ta vào chỗ chết tấn công Hoắc Vân Tiêu.

Thực lực của anh không phải đang ở thời kỳ đỉnh cao, không có cách nào dùng sức mạnh của mình để chống lại tất cả những luồng sấm sét giáng xuống, cho đến khi 52 tộc thần thú thượng cổ cùng các thần linh ở Minh giới cùng nhau chống cự, cuối cùng cũng bảo vệ được mạng sống của Hoắc Vân Tiêu và Tiêu Vân Sâm.
Điều may mắn duy nhất là Hoắc Vân Tiêu đang nằm bất tỉnh ở trên giường, lồng ngực anh phập phồng nhẹ khẳng định rằng anh vẫn còn sống.

Tần Nguyễn không biết rõ ràng tình huống tối hôm qua, nhưng ở trên mạng mọi người bàn tán không ngừng. Sấm sét kéo dài mấy tiếng đồng hồ nhưng lại không có một hạt mưa nào, bầu trời của thủ đô bị tầng tầng mây đen bao phủ, cảnh tượng kỳ lạ trăm năm khó gặp này nhìn trông vô cùng đáng sợ.
Gương mặt đẹp trai của Hoắc Dịch Dung rất lạnh lùng, anh ta không thèm nhìn nhóm Hoắc Chi mà đứng ở cửa nghe tiếng khóc của Tần Nguyễn, cuối cùng anh ta vẫn không đi vào, mặt không đổi sắc xoay người rời đi.

Đối với chuyện xảy ra tối hôm qua, anh ta cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì trước đấy Hoắc Vân Tiêu đã từng nói qua với anh ta rồi. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy em trai mình sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, anh ta vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu và đau lòng.
Những ngày sau đó vẫn bình yên như mọi khi, ngoại trừ việc Hoắc Tam gia lại biến mất trước mặt mọi người.

Tần Nguyễn không còn ra ngoài nhận vụ làm ăn nào nữa mà ngoan ngoãn ở nhà cùng Hoắc Vân Tiêu đang hôn mê bất tỉnh, mỗi ngày dưới sự dặn dò của người hầu mà ăn uống một cách máy móc, để đứa trẻ trong bụng có thể hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng.
Hoắc Chi đang canh gác bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên người.

Hoắc Dịch Dung dẫn theo người đi tới, nghe thấy tiếng khóc đè nén trong phòng thì nhíu chặt mày.
Nói xong, gã nắm lấy cánh tay của Minh Thiên Hành rồi biến mất tại chỗ.

Tần Nguyễn thất thần ngồi ở bên giường, hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu, tiếng nức nở đè nén trong cổ họng đã không thể khống chế được nữa.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Các người kể rõ cho tôi nghe mọi chuyện tối hôm qua xem nào!”

Sắc mặt cô âm trầm dữ tợn, trong mắt phủ kín sát khí, giọng điệu mang theo mệnh lệnh không thể không nghe theo.
Cả nhà họ Hoắc rối loạn, cuối cùng Hoắc Dịch Dung phải đứng ra kiểm soát tình hình, rồi đi nói chuyện với bên ông cụ Hoắc, mới ổn định được cục diện.

Sau khi Tần Nguyễn tỉnh lại vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, cô chịu đựng cơn đau ở bụng và gọi Minh Thiên Hành, Chử Tử Phượng từ dưới Địa Ngục đi lên.
Anh ta lạnh giọng hỏi Hoắc Chi: “Bắt đầu từ khi nào?”

Hoắc Chi khàn giọng đáp: “Vừa mới bắt đầu ạ.”
Tống Tình ngắt lời cô ta: “Mấy người ở lại đây cũng không gi7úp được gì cả, còn không bằng tránh cho thật xa! Còn lại cứ giao cho chúng tôi!”

Cô ta không để Hoắc Chi làm tốn thời gian, sau k7hi giao Tần Nguyễn cho đối phương liền vung hai tay lên, đưa hai người ra bên ngoài.
Minh Thiên Hành không thể xác định cô đã biết được bao nhiêu nên trần thuật lại một cách ngắn gọn: “Cơ thể của Hoắc Tam gia quá yếu, thân phận của cô và anh ta không được pháp tắc của trời đất tán thành, nếu lạy trời đất kết nhân duyên sẽ bị lôi phạt, tối hôm qua vốn nên do cô và Hoắc Tam gia cùng nhau tiếp nhận sấm sét trừng phạt, nhưng vì cô đang có thai nên tránh được.”

Hai mắt Tần Nguyễn đẫm lệ, cô run giọng hỏi: “Thân phận của tôi và anh ấy là gì, tại sao lại không được trời đất đồng ý?”
Tần Nguyễn thỉnh thoảng cũng sẽ dành thời gian đến thăm Tiêu Vân Sâm, anh ta vẫn nằm ở trên giường, có hô hấp nhưng không có ý thức tỉnh táo, Trường Uyên tự mình phục vụ anh ta 24 giờ một ngày, thỉnh thoảng lại truyền yêu lực cho chủ nhân của hắn.

Trong thời gian chờ đợi dài dằng dặc, bụng Tần Nguyễn ngày một lớn.
Chử Tử Phượng đứng ở bên cạnh Minh Thiên Hành, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, gã cất giọng cứng rắn: “Việc này cô cứ chờ Tam gia tỉnh lại rồi tự mình hỏi ngài ấy đi.”

Lời oán trách của đối phương không mang theo bất kỳ tính công kích gì, Tần Nguyễn có thể cảm giác được thái độ của Chử Tử Phượng đối với cô đã có sự thay đổi.
Bị cô quấy rầy hỏi mãi, Minh Thiên Hành đành phải kể cho cô nghe diễn biến của đêm đó.

Đêm ấy, khi Hoắc Vân Tiêu đối kháng với lôi kiếp, tuy Tiêu Vân Sâm đã đỡ một kích trí mạng thay cho anh, nhưng đây là mối nhân duyên mà trời đất không đồng ý, Thiên đạo làm sao có thể dừng tay.
Hôm nay cô ôm bụng nằm trong lòng Hoắc Vân Tiêu, thì thầm vào tai đối phương chuyện mình đi thăm Tiêu Vân Sâm.

“Hiện giờ tính tình của Trường Uyên càng lúc càng cáu kỉnh, hôm qua lúc em đi thăm anh trai, anh ta đang mắng A Tình, trách cô ấy không nên cho anh trai ăn đồ linh tinh. Tình huống của anh trai khác với anh, tâm mạch của anh ấy bị tổn thương, nếu như không có Trường Uyên kéo dài tính mạng cho anh ấy thì có lẽ anh ấy đã xuống Âm Phủ ngay khi bị lôi phạt đánh trúng rồi.”
Nói đến đây, Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh, cô dùng đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò, nhiệt độ vẫn thấp hơn người bình thường của anh.

Tần Nguyễn nhẹ giọng nói: “Em nói những lời này cũng không phải đang trách các anh, nếu như có thể em hi vọng các anh đều không có việc gì.”

Cô nói rất nhiều, nhưng không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào của đối phương.