Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1212: Lần gặp nhau cuối cùng của hai anh em ở kiếp này



Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn dẫn con đi ăn đêm giao thừa bên chỗ ông cụ Hoắc, sau khi ăn xong, bọn họ trò chuyện một lúc rồi trở về biệt thự riêng.
Buổi tối hôm đó vẫn như thường lệ, cả nhà năm người ở bên nhau thật ấm áp.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cầm đồ chơi mới chạy khắp căn phòng k2hách rộng rãi, hai đứa đuổi bắt nhau rất vui vẻ.

Tần Nguyễn quỳ trên tấm thảm gần sô pha, dỗ dành A Noãn bò trên tấm thảm ấm áp. Trong căn phòng ngủ chỉ có hai chủ tớ, nhanh chóng xuất hiện vài bóng người, Lam Án, Linh Phong, Hồ Nhất Ngạn, A Tình, tất cả đều trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân Sâm đang được Trường Uyên cuốn quanh.

“Thần Quân!”

A Tình run rẩy quỳ trên mặt đất, hai đầu gối chạm đất, nước mắt giàn giụa.
Hoắc Vân Tiêu ngồi dậy, ôm lấy Tần Nguyễn rồi dịu dàng nói: “Nguyễn Nguyễn, đi gặp anh ấy lần cuối đi.”

“Vâng.”

Giọng nói của Tần Nguyễn khô khốc khàn khàn, không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Đôi mắt thú màu máu của Trường Uyên tràn đầy sự thù địch, nó gầm lên giận dữ khi hai người bước tới gần.

Đôi mắt quyến rũ của Hồ Nhất Ngạn lườm Trường Uyên, anh ta nói bằng giọng sắc bén: “Trường Uyên! Linh hồn của Thần Quân vẫn chưa biến mất, mà Tần Nguyễn đã đến rồi!”

Ý của câu nói này là hãy để hai anh em nói lời tạm biệt sau cùng.
Lam Án, Hồ Nhất Ngạn cũng lần lượt quỳ xuống.

Sau khi nghe tin, những thần thú thượng cổ khác chạy tới đây đều lần lượt quỳ xuống khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Bốn con hung thú dẫn đầu đám thần thú, nặng nề hô lên: “Cung tiễn Thần Quân!”
Hoắc7 Vân Tiêu ngồi trên ghế, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ có vẻ ủ rũ, ánh mắt cũng hơi mệt mỏi.

Nhưng khi nhìn vợ con, trên mặt anh lại nở một nụ cư7ời hiền hòa.

Đang bò trên mặt đất, A Noãn đột nhiên mở miệng kêu với Tần Nguyễn: “A a…”
Cho đến khi Hồ Nhất Ngạn cúp máy, từ đầu đến cuối Tần Nguyễn vẫn không nói lời nào.

Tần Nguyễn vẫn giữ nguyên động tác áp điện thoại vào tai, toàn thân cứng đờ, giống như một pho tượng mất đi sức sống.

Trong lòng Tần Nguyễn đau khổ nhưng lại không phát tiết ra được, muốn khóc cũng không thể, Hoắc Vân Tiêu nhìn cảnh này cũng cảm thấy đau lòng.
Với khoảng cách một bàn tay, hai bàn tay nhỏ 2mũm mĩm muốn túm lấy quần áo của Tần Nguyễn.

Nhìn cô con gái nhỏ dễ thương, trái tim Tần Nguyễn như tan chảy, cô dang rộng vòng tay ôm A Noãn0 vào lòng.

Tần Nguyễn nhéo khuôn mặt trơn mềm của con gái, cười khích lệ: “A Noãn giỏi quá, còn nhỏ như vậy đã biết bò, lớn lên nhất định là một cô gái thông minh.”
Tần Nguyễn không biết làm thế nào mà mình đến được biệt thự của Tiêu Vân Sâm, cô phớt lờ những người đàn ông và phụ nữ có khuôn mặt rất đẹp đang đứng trong phòng, đôi mắt hiện lên tơ máu của cô nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân Sâm đang bị Trường Uyên quấn nhiều vòng xung quanh.

Hồ Nhất Ngạn dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, mái tóc dài xõa tung khắp người, dài đến ngang eo.

Thấy Tần Nguyễn xuất hiện, anh ta bước tới nắm lấy tay cô rồi vội vàng kéo đến bên giường.
Trường Uyên cúi đầu xuống, nhìn chủ nhân bằng ánh mắt đau buồn.

Một lúc lâu sau, nó mới từ từ đặt chủ nhân xuống giường.

Đôi mắt ngấn lệ của Tần Nguyễn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Vân Sâm, cô ngồi ở mép giường, nắm chặt bàn tay lạnh giá của anh ta.
Cơ thể bất khả xâm phạm nhúc nhích, Trường Uyên chậm rãi bò đến bên cạnh thi thể của Tiêu Vân Sâm, cái đuôi của Câu Xà có hai cái móc cực độc, vì sợ làm bị thương người đã không còn hơi thở trên giường, nó uể oải rũ xuống cuối giường.

Con rắn khổng lồ nhẹ nhàng bao quanh cơ thể gầy gò của Tiêu Vân Sâm.

“Gào!”
Đầu Câu Xà đột nhiên ngẩng lên, tiếng gầm dữ dội và thê lương vang vọng khắp biệt thự.

Tiếng gầm đinh tai nhức óc đầy đau thương khiến mấy chục dặm xung quanh cũng nghe thấy được.

Đó là tiếng kêu đau đớn của con hung thú thượng cổ cực kỳ hung dữ.
Hoắc Diêu chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt hoảng sợ, cậu bé vội vàng quỳ xuống trước mặt A Noãn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé còn lại của cô bé: “Anh không cố ý, bé cưng đừng khóc.”

Hai người anh trai làm vẻ mặt buồn cười, khiến nước mắt trong mắt A Noãn không rơi xuống nữa, cô bé rất nhanh lại cười vui vẻ.

Hoắc Vân Tiêu đang dựa vào ghế sô pha nhìn bốn mẹ con chơi đùa với nhau, trái tim bỗng cảm thấy đau nhói.
Anh gần như không thể thở được, khuôn mặt đẹp trai trở nên trắng bệch.

Hoắc Vân Tiêu sờ vào vị trí trái tim, rất lâu sau mới cảm nhận được nhịp đập ở đó.

Đôi mắt sâu thẳm đầy đau buồn của anh nhìn chằm chằm khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng của Tần Nguyễn, anh khàn giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Tần Nguyễn và lũ trẻ nghe vậy thì thi nhau quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Đúng là tuyết đã rơi.

Những bông tuyết bay phấp phới như bông vải từ trên trời rơi xuống.
Chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn giao A Noãn cho Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, cô đứng dậy đi tới bên cạnh anh, nhíu mày hỏi: “Anh cảm thấy không khỏe à?”

Tần Nguyễn nắm chặt bàn tay đang đặt lên thành ghế sô pha của Hoắc Vân Tiêu, thành thạo truyền lực Minh Thần cho anh.

Hoắc Vân Tiêu lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của Tần Nguyễn, đôi môi trắng bệch khẽ cong lên, anh cất tiếng nói, giọng nói trầm thấp mềm mại: “Nguyễn Nguyễn, anh muốn đi ngắm tuyết.”
Sự ra đi đột ngột của Thần Quân cũng đồng nghĩa với việc đã đến lúc bọn họ phải rời khỏi Nhân giới.

Tiêu Vân Sâm rời đi quá đột ngột, Hồ Nhất Ngạn nghĩ đến Tần Nguyễn, anh ta lập tức lấy điện thoại ra để thông báo cho cô.

Nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn đương nhiên sẽ không từ chối, cô cười dịu dàng đỡ anh đứng dậy: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta ở trong nhà kính ngắm tuyết nhé, được không?”

“Được.”

Hai vợ chồng đi vào nhà kính, để ba đứa trẻ tự chơi trong phòng khách.
Hoắc An Kỳ chạy tới chỗ này, nghe thấy mẹ khen em gái thì nói xen vào: “Ngoại trừ lười ra thì em gái cái gì cũng tốt.”

Hoắc Diêu đi theo sau, một tay cầm đồ chơi, một tay khẽ véo khuôn mặt nhỏ của A Noãn: “Em gái thật đáng yêu.”

“Ô ô.”
Vào giờ phút này, con hung thú thượng cổ Trường Uyên đã mất đi khí chất bá đạo và kiêu ngạo ngày thường.

Trong căn phòng yên tĩnh, hơi thở yếu ớt cuối cùng của Tiêu Vân Sâm đã biến mất.

Vào giây phút Tiêu Vân Sâm ngừng thở, cơ thể Trường Uyên chậm rãi biến hóa, toàn thân trong nháy mắt hóa thành nguyên hình, lớp vảy màu đen chui ra khỏi lớp áo đen.
Khu phía Nam.

Trường Uyên với mái tóc dài bồng bềnh, yêu khí vòng quanh, mặc một bộ đồ cổ trang màu đen tôn lên dáng người hoàn hảo, lúc này dường như hắn linh cảm được điều gì đó.

Đôi mắt đỏ như máu của Trường Uyên nặng nề nhìn chằm chằm Tiêu Vân Sâm đang nằm trên giường, đôi mắt đỏ trên khuôn mặt tuấn tú dữ tợn hiện lên một tia bi thương.
Tần Nguyễn nhận cuộc gọi từ Hồ Nhất Ngạn, nghe thấy giọng nói đau buồn bên kia thông báo rằng Tiêu Vân Sâm đã chết.

Bất ngờ nghe tin dữ, sắc mặt Tần Nguyễn không thay đổi quá nhiều, chỉ có đôi mắt hồ ly xinh đẹp lóe lên ánh sáng lóng lánh.

Hoắc Vân Tiêu giơ bàn tay run rẩy lên, khẽ vuốt tóc Tần Nguyễn, an ủi cô theo cách riêng của mình.
Trong căn nhà kính ở biệt thự riêng, Hoắc Vân Tiêu dựa vào ghế mây, đắp chăn ngang hông, cơ thể nhỏ nhắn của Tần Nguyễn nép vào trong ngực anh.

Hai người chăm chú ngắm nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, bầu không khí rất ấm áp.

Giây phút ấm áp hiếm hoi bị cắt ngang bởi một cuộc gọi.
Đúng lúc này, một tia sáng trắng yếu ớt bắn ra từ cơ thể Tiêu Vân Sâm.

“A Nguyễn, em đến rồi.”

Ánh sáng trắng dần ngưng tụ thành cái bóng mơ hồ của Tiêu Vân Sâm.

Nhìn thấy linh hồn của đối phương, nước mắt của Tần Nguyễn cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô nghẹn ngào kêu lên: “Anh, anh...”