Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1221: Luân hồi mười kiếp, không được chết tử tế hết kiếp này đến kiếp khác



Phạm Hàng Nhất đặt một tay lên bàn, sờ chiếc hộp gấm màu đỏ sẫm trên đó.

Hắn ta khẽ búng ngón tay, chiếc hộp mở ra, đkể lộ một viên ngọc màu đỏ như máu.

Nhìn thấy viên ngọc tỏa ra ánh sáng đỏ như máu trong hộp gấm, đôi mắt Tần Nguyễn cmở to, lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng không lâu sau, chiến tranh đã nổ ra ở biên giới, vương triều Đại Càn vì sơ suất nên bị thiệt hại nặng nề, vô số người dân bị chết, hoàng đế lập tức triệu kiến Hoắc công tử đang bị giam trong tử ngục vào cung ngay trong đêm.

Dưới sự dự đoán của Hoắc công tử và năm chiến lược bố trí binh lực ở biên giới của chàng, vương triều Đại Càn đã giành chiến thắng chỉ sau nửa năm.

Hoắc công tử lẽ ra phải được thăng quan tiến chức, nhưng chàng không tham quyền thế, rõ ràng có tài văn chương bình thiên hạ, lên ngựa có thể định giang sơn, nhưng chàng lại một lần nữa từ chối hoàng đế để trở về quê hương.
Vị công tử có phong thái quân tử, khuôn mặt tuấn tú nho nhã bảo hộ vệ bên cạnh đưa cho người bán hàng một nén bạc, sau đó ôm con hồ ly nhỏ trở về phủ.

Con hồ ly nhỏ được chữa trị tốt nhất, mỗi ngày ở bên cạnh công tử được ăn uống no đủ, cuộc sống của nó còn thoải mái hơn so với lúc còn ở trong núi rừng.

Thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu đỏ bắn ra từ viên ngọc màu đỏ máu, ánh sáng ấy mang theao oán khí nồng đậm, lao thẳng về phía Tần Nguyễn.

Toàn thân Tần Nguyễn căng thẳng, theo bản năng muốn né tránh.

Phạm Hàng Nhất đột ngột lên tiếng: “A Nguyễn, đây là ký ức mười kiếp của cô và Đế Quân, cô xác định không muốn biết làm thế nào để phá vỡ tình thế sao?”
Công tử, công tử, tiểu thư nhà Lưu viên ngoại đến rồi, nàng ấy nói là đã hẹn người đi thuyền du ngoạn hồ.”

Người hầu của Hoắc công tử xông vào, vui vẻ bẩm báo, vẻ mặt hưng phấn như thể ước gì công tử của cậu ta mau đi ra ngoài.

Con hồ ly nhỏ đang nằm trên bụng Hoắc công tử, nheo đôi mắt sáng long lanh nhìn người vừa đến với vẻ không vui.
Sau nhiều ngày vất vả, đoàn người đã đến chợ của huyện thành, bọn họ bán con hồ ly nhỏ cho một tiểu thương ở đó.

Phải nói là Tần Nguyễn rất may mắn, vừa mới bị nhốt vào lồng, một thanh niên cao gầy mặc áo lụa xanh loại tốt nhất, thêu hoa văn trúc tinh xảo đã chọn trúng cô.

Con hồ ly nhỏ nằm hấp hối trong lồng, nó chỉ mơ hồ nhìn thấy chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích trên đầu người thanh niên, chiếc trâm hòa với ánh nắng, trông vô cùng đẹp mắt.
Con hồ ly nhỏ được chữa trị tốt nhất, mỗi ngày ở bên cạnh công tử được ăn uống no đủ, cuộc sống của nó còn thoải mái hơn so với lúc còn ở trong núi rừng.

Thấm thoát đã ba năm trôi qua.

Con hồ ly nhỏ mở ra linh trí, nó biết mình là yêu, chỉ cần hấp thu tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, một ngày nào đó sẽ hóa thành hình người.
Là con trai của huyện thái gia, chàng chưa bao giờ kiêu ngạo, cũng chưa bao giờ bắt nạt người dân, có khí phách của người thư sinh và khí khái của bậc văn nhân.

Điều khiến người khác kính nể nhất là Hoắc công tử từng lên kinh dự thi và được hoàng đế Đại Càn phong là trạng nguyên, nhưng chàng lại từ chối với lý do bệnh tật, thậm chí còn mạo hiểm bị chặt đầu để hiến cho hoàng đế năm chiến lược triển khai quân sự biên giới.

Trước mặt văn võ bá quan, Hoắc công tử còn thẳng thắn dự đoán rằng chắc chắn sẽ có một trận chiến giữa vương triều Đại Càn và nước lân bang.
Hoắc công tử đang nhắm mắt chậm rãi nâng mí mắt lên, chàng nhìn người hầu trẻ tuổi trước mặt bằng ánh mắt đầy áp bách: “Ta hứa với nàng ta khi nào?”

Thấy công tử không vui, người hầu đáp, giọng khô khốc: “Công tử đã hẹn Lưu tiểu thư vào ba ngày trước mà.”

Hoắc công tử bật cười: “Hôm đó ta đã nói rằng, ngày hè nắng gắt, nóng bức khó chịu, ta sợ rằng phải phụ lòng tốt của Lưu tiểu thư.”
Trong ngày hè nóng nực, Hoắc công tử ôm con hồ ly vào lòng và ngồi trong phòng hóng mát.

Căn phòng bài trí lịch sự tao nhã, xung quanh bày đầy những chậu băng, trong phòng có người dùng quạt hương bồ quạt hơi mát về phía vị công tử đang ôm con hồ ly trắng ngồi trên giường quý phi.

Những ngón tay mảnh khảnh, trắng trẻo xinh đẹp của Hoắc công tử đang nhẹ nhàng vuốt ve phần lông bụng của con hồ ly nhỏ, động tác hờ hững.
Cô là một con hồ ly nhỏ đơn thuần, không biết những nguy hiểm trên thế gian và lòng người hiểm ác.

Một ngày nọ, một nhóm thợ săn xông vào rừng và bắt con hồ ly trắng đang tự do đi lại trong rừng sâu, ngoài ra còn có rất nhiều loài động vật lớn nhỏ khác cũng bị săn bắt.

Con hồ ly trắng bị thương, chân sau bị trúng tên của thợ săn, để không ảnh hưởng đến chất lượng của bộ lông, những người thợ săn đã băng bó đơn giản cho nó.
Tần Nguyễn đã lùi ra phía sau, nghe thấy có liên quan đến Đế Quân, cô không kịp suy nghĩ xem có nguy hiểm hay không đã để mặc luồng khí oán khí đó xông vào đầu óc mình.

Mỗi một kiếp luân hồi mà A Nguyễn và Đế Quân trải qua ở thế giới phàm trần đều hiện rõ trong tâm trí cô.

Ngoại trừ kiếp này, mỗi kiếp trước đó của họ đều có kết cục rất thảm.
Kiếp đầu tiên là ở triều Đại Càn.

Linh hồn của Tần Nguyễn tan nát, thần lực của Hồ tộc không còn lại nhiều, cho dù bị ném vào nhân gian cũng không thể duy trì thân thể con người, cô trở thành một con hồ ly trắng bình thường.

Bởi vì không mở linh trí, không biết ký ức kiếp trước, con hồ ly nhỏ giống như mọi loài vật bình thường nơi rừng núi, làm bạn với sông núi cỏ cây.
Đây có phải là hậu quả khủng khiếp do Sinh Tử kiếp và Tình kiếp tạo ra?

Mỗi một kiếp, nếu không phải cô chết sớm thì cũng là Đế Quân chết đột ngột.

Luôn luôn có một bước chênh lệch giữa họ, lần nào họ cũng bỏ lỡ nhau.
Trong ba năm ấy, con hồ ly nhỏ biết chủ nhân đã nuôi nấng mình thời gian qua chính là công tử của huyện thái gia.

Con hồ ly nhỏ còn biết có rất nhiều bà mối chen nhau vào cửa nhà huyện thái gia để làm mai mối cho Hoắc công tử.

Còn về phần công tử của huyện thái gia, chàng có phong thái nhẹ nhàng, khiêm tốn và lịch sự, khiến rất nhiều tiểu thư thầm thương trộm nhớ.
Hoắc công tử thậm chí còn không mở mắt, bàn tay đang chạm vào bộ lông mềm mại của con hồ ly không hề dừng lại một chút nào.

“Không đi, trời quá nóng, Tiểu Bạch không thoải mái.” Giọng nói của chàng rất êm tai, trong trẻo như ngọc rơi trên đĩa.

Người hầu sốt ruột, cậu ta cảm thấy bất bình thay cô tiểu thư của Lưu viên ngoại đã phải đợi rất lâu: “Công tử, sao người lại không đi chứ, người đã hứa với Lưu tiểu thư rồi mà.”
Hoàng đế Đại Càn làm sao có thể nghe lời nói từ một phía của Hoắc công tử, điều này thật quá hoang đường!

Hoắc công tử thật sự có tài, văn chương vô cùng giỏi giang, chàng là nhân tài hiếm có.

Tiếc rằng người này không yêu quý tính mạng, bị hoàng đế tống vào tử ngục trong cơn tức giận, không được triệu kiến và cũng không được thả ra.
Lúc này, Hoắc công tử không có phong thái quân tử nhẹ nhàng như khi ở bên ngoài, toàn thân chàng tỏa ra một luồng khí thế đè nén không vui.

Người hầu hiểu rằng công tử đã khéo léo từ chối Lưu tiểu thư, cậu ta lập tức nói: “Vậy để ta quay lại nói với Lưu tiểu thư.”

Hoắc công tử lại nhắm mắt, xua tay với người hầu.

Lời nói và hành động của Hoắc công tử đều lộ vẻ nho nhã, chàng đã khôi phục phong thái nhẹ nhàng và điềm tĩnh trước đây.

Con hồ ly nhỏ được đặt tên là Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn nằm lại trong vòng tay Hoắc công tử, nó híp mắt tận hưởng sự vuốt ve của chủ nhân.