Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1226: Công chúa nhỏ nhà họ hoắc, xắn tay áo lên đánh là xong thôi



Thời gian trở lại hiện tại.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm huyết châu trên bàn, nước mắt lưng tròng. A Noãn tuổi còn nhỏ nhưng lại kế thừa tính tình của A Nguyễn, biết việc gì mình không hài lòng thì cứ xắn tay áo lên đánh là xong, ngứa mắt đứa nào cứ trực tiếp vung nắm đấm nhỏ, đánh một trận cho chừa thì thôi.

A Noãn lên tiểu học càng không tầm thường.
Về sau mới biết được, vì A Noãn thực sự rất dễ thương, không chỉ người lớn thích mà các bạn cùng lớp cũng rất thích cô bé.

Thích thì thích đi, nhưng đám mầm đậu nhỏ này thích A Noãn lại bóp mặt cô bé đến mức đỏ cả lên, làm sao công chúa nhỏ có thể vui được.
Từ sau ngày gặp Phạm Hàng Nhất, cuối cùng Tần Nguyễn cũng đi ra ngoài, những nơi mà cô đến tương đối hẻo lánh.

Cô đi tới chín địa điểm là nơi đã từng gặp Đế Quân ở chín kiếp trước, thậm chí còn nhiều lần đến di tích của triều đại Đại Càn, và đến bảo tàng liên quan đến triều Đại Càn để nhìn xem những đồ vật thuộc về thời kỳ đó, rồi nhớ tới kiếp Hoắc công tử nuôi một con hồ ly, chính là cô, đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của hai người bọn họ.
Tình cảm quấn quýt đều ở trong lời nói.

Tần Nguyễn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh và cười nói với bọn họ: “Ngồi đi, hôm nay mẹ gọi ba đứa từ trường học và từ công ty về đây là có chuyện muốn nói với các con.”
Hoắc Diêu đứng ở bên trái, khuôn mặt trắng trẻo nở một nụ cười xấu xa, khiến cho người ta có cảm giác khí chất trên người cậu vừa tao nhã lại vừa có chút du côn.

Bên phải là Hoắc An Kỳ, khuôn mặt cậu ôn hòa, thần thái điềm đạm, khí chất ung dung cao quý, tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là cậu rất chín chắn và trưởng thành. Đôi mắt của cậu nhìn có vẻ hiền hòa nhưng thực chất lại sắc bén và thâm thúy, đôi mắt ấy rất giống với Hoắc Tam gia đã qua đời.
Bên trong huyếtk châu màu đỏ tươi này chứa đựng oán khí âm sát khí nồng đậm và mạnh mẽ hơn cả sát khí của ác quỷ trong Luyện Ngục.

Phạcm Hàng Nhất vừa nhìn thấy nước mắt trên mặt Tần Nguyễn là biết cô đã nhớ ra tất cả, cũng nhớ lại giao dịch giữa bọn họ.
Hắn ta cầm hộp đựng huyết châu ở trên bàn và đưa đến trước mặt Tần Nguyễn: “Tiểu thư A Nguyễn, tôi chờ đợi một ngày cô thực hiện lời hứa.”
Bên phải là A Noãn đang kéo tay cô, cô bé cười tủm tỉm chào hỏi hai anh trai: “Anh cả, anh hai.”

Đôi mắt hồ ly trong suốt sinh động của cô bé trông giống hệt Tần Nguyễn thời thiếu nữ.
Mười sáu năm trôi qua trong nháy mắt.

Ở khu nhà của nhà họ Hoắc.
Mẹ, là do thằng nhóc mập kia trêu chọc con trước, nó động tay động chân với con, con đánh nó một trận là còn nhẹ rồi đấy!”

Giọng nói trong trẻo từ phòng khách truyền đến, mang theo một chút nũng nịu cầu xin tha thứ.
Nếu không phải có ba đứa trẻ tồn tại, thì Tần Nguyễn đã cầm huyết châu xông vào thành Phong Đô ở Minh giới rồi. Nhìn ba đứa trẻ bé xíu, trái tim cô mềm nhũn.

Tần Nguyễn chạy vội trở về, bước lên phía trước ôm chặt ba đứa nhỏ vào lòng, cô khàn giọng thì thầm: “Mẹ sẽ không rời đi nữa, các con nhất định phải mau lớn lên nhé.”
Tần Nguyễn tiếp nhận chiếc hộp gấm màu đỏ sậm và ôm chặt nó vào trong lòng, cô khàn giọng nói: “Đương nhiên không dám quên, xin cảm ơn anh đã làm bạn và vất vả nhiều năm như vậy.”

Phạm Hàng Nhất cười khẽ: “Việc tôi nên làm thôi, dù sao tôi cũng có chuyện muốn nhờ mà.”
Hoắc Diêu trông có vẻ lãng tử, trên người mang khí chất của vị thiếu gia ăn chơi, vừa tao nhã vừa du côn, nhưng thực chất từ hai năm trước cậu đã tiếp quản Tập đoàn HEA từ tay người bác họ thứ hai của mình là Hoắc Dịch Dung.

Hoắc An Kỳ thỉnh thoảng sẽ đến công ty giúp đỡ Hoắc Diêu, còn phần lớn thời gian là ở phòng nghiên cứu của trường để tiến hành phát triển nghiên cứu mà cậu đang theo đuổi.
Công chúa nhỏ nhà họ Hoắc năm nay đã 16 tuổi, cô bé đang quỳ trên ghế sô pha, ôm lấy cánh tay của Tần Nguyễn và nhẹ nhàng lắc lắc: “Mẹ à, mẹ đừng tức giận mà, con cam đoan lần sau nếu có người động tay động chân với con, con tuyệt đối sẽ không đánh lại, còn mỉm cười đỡ đòn cơ.”

Công chúa nhỏ rất thích nói kiểu trái khoáy như thế này.
Họ có khuôn mặt vô cùng đẹp trai, khí chất khiêm tốn tao nhã, phong thái lịch thiệp giống hệt như Hoắc Tam gia khi còn sống.

Trên người hai anh em nhà này có khí chất điềm đạm nho nhã, nhưng bụng dạ đen tối giống y Tam gia, và ngoại hình của bọn họ cũng giống hệt cha họ.
Cô bé là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc, từ nhỏ đã có tiếng xấu nên ở trường rất ít người dám trêu chọc, ai mà chọc giận cô bé là sẽ bị đánh.

Không ai chọc giận công chúa nhỏ, cô bé bắt đầu tự vui vẻ một mình, biến khuôn viên trường thành căn cứ tụ tập của lũ quỷ hồn, ngày nào cũng gây ra náo loạn, dọa các giáo viên sợ hãi đến mức mấy người phải xin nghỉ việc.
A Noãn nghe tên thì rất ngoan, nhưng tính tình cô bé lại rất nghịch ngợm, từ nhỏ đến lớn còn gây ra nhiều rắc rối hơn cả hai người bọn họ cộng lại.

Khi còn học mẫu giáo, A Noãn đã đánh cả lớp khiến mọi người nghi ngờ rằng cô bé có khuynh hướng bạo lực từ nhỏ.
Công chúa nhỏ A Noãn từ nhỏ đã kế thừa năng lực của Tần Nguyễn, đôi mắt có thể nhìn thấy quỷ, cô bé mang trong mình dòng máu của Đại Đế Phong Đô U Minh, cùng thần tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn, nhưng lại có thể chất của con người bình thường.

Với thể chất như vậy lại kế thừa Thiên Nhãn, cũng không biết là phúc hay là họa nữa.
Hai vị hoàng tử của nhà họ Hoắc bị cô gọi điện thoại kêu tới đây, thu lại toàn bộ khí chất xa cách, tàn nhẫn đối với người ngoài, họ nhẹ nhàng tao nhã đi tới bên cạnh Tần Nguyễn.

Hai người cung kính, thân mật gọi: “Mẹ ạ.”
Khi ấy cô rất ngốc nghếch không biết lòng người hiểm ác, có thể nói là đã chịu rất nhiều đau khổ.

Chuyến đi lần này của Tần Nguyễn mất mấy tháng, đợi khi cô trở về nhà họ Hoắc, thì Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ dắt bàn tay nhỏ bé của em gái A Noãn, mặt mùi tràn đầy kích động, đứng ở cửa chờ cô.
Nguồn thu nhập lớn nhất của nhà họ Hoắc là đến từ việc kinh doanh của Tập đoàn HEA, Hoắc An Kỳ đang chuyên tâm nghiên cứu lĩnh vực này, gần đây 80% đơn đặt hàng vũ khí bán rất chạy của công ty là thành quả nghiên cứu của Hoắc An Kỳ.

Hai anh em ngoan ngoãn ngồi ở bên trái Tần Nguyễn.
Hai người liếc nhìn nhau, hai khuôn mặt đẹp trai trông giống hệt nhau rất bình tĩnh, trên môi họ nở nụ cười nhẹ rồi đồng thời bước vào bên trong biệt thự.

Bọn họ còn chưa đi vào thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên từ bên trong.
Đoàn xe sang trọng chạy chậm vào trong.

Đoàn xe dừng lại trước một căn biệt thự trang trí theo phong cách cổ kính, hai người thanh niên có gương mặt tuấn tú trông tương tự nhau, bước xuống xe.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Diêu nở một nụ cười trêu tức, cậu trêu em gái: “A Noãn lại ra ngoài gây chuyện à?”

A Noãn trề môi, bất mãn nói: “Nào có, em rất ngoan nhé.”
Đôi mắt không hề có một chút dao động nào của cô nặng nề nhìn về phía cửa, giống như đang đợi cái gì đó.

Bóng dáng của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ rất nhanh xuất hiện trong mắt Tần Nguyễn, cô ngồi ngay ngắn, nói với hai anh em: “A Diêu, An Kỳ, qua đây ngồi đi.”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nghe thế thì biết em gái lại gặp rắc rối rồi, giờ đang quấn lấy mẹ làm ầm ĩ đây mà.

Hai anh em liếc nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Cô bé vừa nói như thế là lập tức khiến hai hoàng tử của nhà họ Hoắc vui vẻ cười rộ lên, đến ngay cả Tần Nguyễn cũng phải buồn cười.