Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1229: A noãn nhận roi vàng, trở thành sứ giả dẫn độ mới



Thành Phong Đô, cung điện của Đế Quân.

Hoắc Vân Tiêu đang bị thương nặng nên không thể ở Nhân giới lâu, anh dùng chút thần lực ít1 ỏi của mình mang Tần Nguyễn về Minh giới.

Anh vừa buông Tần Nguyễn ăn mặc gợi cảm ở trong ngực ra là lập tức ho kịch liệt.
2
Vừa nghe thấy tiếng ho khan của Hoắc Vân Tiêu, trái tim Tần Nguyễn vô thức thắt chặt lại, cô quay người nhìn về phía Hoắc Vân Tiêu m7ặc chiếc áo choàng đen thêu hoa văn hình hoa Bỉ Ngạn. A Noãn theo bản năng rùng mình một cái, cô bé chậm rãi quay người lại, nhìn thấy Tần Nguyễn mặc bộ váy đỏ rực, trong tay cầm một cây roi vàng, trông vô cùng khí thế.

Trái tim của cô công chúa nhỏ nhà họ Hoắc lạnh run cầm cập, đầu ngón tay buông thõng bên người run rẩy, miệng há ra rồi khép lại, cô bé khẽ gọi: “Mẹ.”

Tần Nguyễn mỉm cười đi về phía trước, giọng nói vẫn dịu dàng: “Ngoan, con gái ngoan của mẹ đừng sợ, mẹ tới là để tặng quà cho con.”
Một giây sau, cơ thể của cô bay lên không trung.

Hoắc Vân Tiêu ôm lấy cơ thể mềm mại của Tần Nguyễn, trên mặt anh lộ ra biểu cảm không thể nín nhịn được nữa, rõ ràng là đã động tình.

Anh cúi đầu nói với Tần Nguyễn đang hoảng sợ: “A Nguyễn, lần này em chạy không thoát đâu, em phải ở lại vĩnh viễn, phụ trách điều trị thân thể cho anh.”
Hoắc An Kỳ đang thẩm vấn kẻ phản bội trong khu hình phạt, bản thiết kế vũ khí mới nhất do cậu nghiên cứu ra đã bị rò rỉ, khiến công ty thiệt hại hàng chục tỷ.

Chuyện này khiến cậu tức giận đến mức phải đích thân đến khu hình phạt để xem thẩm vấn.

Hoắc An Kỳ dựa vào chiếc ghế êm ái, tư thế ngồi của cậu thoải mái có chút lười biếng, cậu đang thưởng thức cảnh thuộc hạ trong khu hình phạt tiến hành tra tấn thì cơ thể đột nhiên run lên.
Hoắc Vân Tiêu cầm lấy huyết châu trong lòng bàn tay cô rồi vẫy tay triệu hồi Minh Vương, ngay lúc Minh Thiên Hành xuất hiện, anh liền ném viên huyết châu vào trong ngực đối phương.

“Dùng thứ này đi trấn áp lũ ác quỷ trong Luyện Ngục, tiêu hóa sát khí trên người chúng, ném chúng vào tầng Địa Ngục thứ 19 nghìn năm, dù sớm hơn một giây cũng không cho ra ngoài!”

“Tuân lệnh Đế Quân!”
Cô bé đã thích cây roi vàng này của mẹ từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng có được nó, làm sao cô bé còn nghe rõ mẹ nói cái gì. Cô bé đang rất kích động chỉ muốn lập tức tìm mấy con lệ quỷ để thử xem uy lực của chiếc roi vàng lớn nhường nào.

Tần Nguyễn đứng ở trước mặt A Noãn, cô thu lại nụ cười dịu dàng, trên khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.

Giọng nói của cô cũng trầm xuống: “A Noãn, chúng ta hãy thống kê lại những tai họa mà con đã gây ra trong mười sáu năm qua đi, mẹ nhớ rõ từng chuyện một đấy. Chuyện lớn chuyện nhỏ cộng lại phải nhiều gấp đôi so với mẹ, con đúng là con gái ngoan của mẹ, còn giỏi gây chuyện hơn cả mẹ, coi như bà đây cũng có người thừa kế rồi.”
Hoắc Vân Tiêu sờ lên mũi, nhớ tới chuyện gần như mỗi một góc ở bên trong tẩm điện đều để lại dấu vết bọn họ yêu nhau.

Anh áy náy buông chiếc eo thon của Tần Nguyễn ra, cười với cô rồi nói: “Em đi đi, đi sớm về sớm.”

“Em biết rồi.” Tần Nguyễn quay người rời đi luôn, bước chân của cô vội vã, như thể sợ người đứng phía sau đổi ý vậy.
Cô là người của thần tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn, oán sát khí mười kiếp của cô còn hung tàn hơn cả ác quỷ vạn năm, oán khí ở bên trong huyết châu đủ để tiêu diệt sát khí trên người ác quỷ trong Luyện Ngục.

Hoắc Vân Tiêu nghe vậy không những không vui mà ngược lại nắm chặt cổ tay cô, trầm giọng hỏi: “Tại sao em lại có thứ này? Mỗi một lần rời khỏi nhân gian, em đều có ký ức sao?!”

Nếu là như thế thì anh không dám suy nghĩ đến việc rốt cuộc A Nguyễn đã phải chịu đựng sự đau đớn, khổ sở và giày vò như thế nào.
Lại qua nửa tháng, rốt cục Tần Nguyễn cũng bước chân ra khỏi cửa tẩm điện.

Cô vừa thò một chân ra ngoài cửa điện thì một cánh tay mạnh mẽ ở phía sau ôm lấy eo cô.

“A Nguyễn, đừng đi.”
Nơi trái tim bỗng thấy đau đớn, phần lưng dựa vào ghế không khỏi cong lại.

Đôi mắt sâu thẳm thâm thúy của Hoắc An Kỳ bắn ra một tia nguy hiểm và tàn nhẫn.

Cậu khẽ lên tiếng, giọng nói từ tính trầm thấp đầy lo lắng: “A Noãn!”
Bóng lưng của họ dần đi xa, cho đến cuối cùng biến mất giữa những bông hoa Bỉ Ngạn màu đỏ nở rộ.

...

Nhân giới, khu nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn giống như là không nghe thấy, cô đặt A Noãn không cử động được ở trước kính Luân Hồi, sau đó trầm giọng nói: “Con nhóc hư đốn này, không xử lý con thì con thật sự không biết chữ sợ viết như thế nào, bây giờ mẹ sẽ cho con biết Địa Ngục không cửa là cái gì, cứ hưởng thụ hành trình tiếp theo của con đi!”

Nói rồi, cô giơ chân đạp vào mông A Noãn một cái, đẩy cô bé vào bên trong kính Luân Hồi.

Khi con gái dung nhập vào kính Luân Hồi, khuôn mặt hung dữ của Tần Nguyễn trở nên tái nhợt, nước mắt trong mắt cô nhanh chóng rơi xuống.
Một giọng nói trầm thấp khàn khàn, vô cùng gợi cảm và quyến rũ vang lên.

Gương mặt Tần Nguyễn đỏ bừng, trông cực kỳ mê người.

Đừng suy nghĩ nhiều, đây là cô đang rất tức giận đấy.
A Noãn đang đứng trước kính Luân Hồi, một trong những bảo vật của Minh giới, cơ thể cô bé nghiêng về phía trước, đôi mắt hồ ly hẹp dài xinh đẹp nhìn chăm chú vào các thế giới trong kính Luân Hồi, những hoàn cảnh khác nhau ở bên trong phát sinh đủ loại thiên hình vạn trạng.

“Xem hay không?”

Sau lưng truyền đến một giọng nói dịu dàng như nước, mang theo chút khàn khàn.
Bị giam trong tẩm điện gần hai tháng, Tần Nguyễn vận dụng toàn bộ thần lực trong cơ thể, bao gồm cả năng lượng thể lực cực hạn, tiến hành phối hợp song tu nam nữ, đạt đến cảnh giới sinh mệnh đồng nguyên, tâm linh tương thông, thương tích của Đế Quân cuối cùng cũng hoàn toàn lành hẳn.

Thần lực của Tần Nguyễn gần như cạn kiệt, cô cho rằng cuối cùng mình cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, được giải thoát, và có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.

Kết quả anh còn chẳng cho cô rời khỏi cửa phòng ngủ, thậm chí cô còn không được bước xuống khỏi chiếc giường ngọc kia, có thể nói là anh đã đem toàn bộ ý tưởng kìm nén trong đầu mình ra thi triển hết trong lần gặp nhau này.
Tần Nguyễn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, cô tức giận đến mức nước mắt cũng phải nghẹn trở về.

Hoắc Vân Tiêu thấy thế, trên khuôn mặt dịu dàng nở một nụ cười nhẹ.

Anh ôm Tần Nguyễn đang tức giận và quay người rời đi, hai người cùng thong thả đi dạo trong Minh giới, nơi bọn họ đã xa cách cả nghìn năm.
Huyết châu vừa được lấy ra, một luồng khí âm sát vô cùng mạnh mẽ quét sạch cả tòa cung điện.

Hoắc Vân Tiêu cảm nhận được hơi thở đau thương nồng đậm tràn ngập trong không khí, anh có chút không thoải mái, cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”

Tần Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Đây là oán sát khí của mười kiếp dang dở giữa em và anh, dùng nó cũng đủ để trấn áp lũ ác quỷ làm loạn nghìn năm bên trong Luyện Ngục!”
Thấy sắc mặt anh trắng bệch, cô lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay anh, trên7 mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Anh làm sao vậy? Bị thương à?!”

Hoắc Vân Tiêu lau đi vết máu ở khóe môi, anh mỉm cười trấn an cô: “Không2 có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Tần Nguyễn biết anh đang xử lý mầm họa trong Luyện Ngục để đền bù khoảng thời gian ngh0ìn năm, cô bèn lấy ra viên huyết châu do Phạm Hàng Nhất đưa tới từ 16 năm trước.
Minh Thiên Hành bởi vì chột dạ nên không dám nhìn Tần Nguyễn, hắn ta ôm huyết châu rồi cấp tốc biến mất tại chỗ.

Hoắc Vân Tiêu lại ho vài tiếng, tiếng ho của anh gọi về ánh mắt Tần Nguyễn đang nhìn chằm chằm theo bóng lưng rời đi của Minh Thiên Hành.

Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, cô vuốt ngực cho anh rồi dịu dàng nói: “Thần hồn của anh bị thương rồi, thương thế cũng không nhẹ, trở về tẩm điện em giúp anh trị thương.”
Tần Nguyễn chớp chớp mắt, ánh mắt cô trong suốt như pha lê, cô bình tĩnh nói: “Cũng không phải là kiếp nào em cũng nhớ, chỉ nhớ một, hai kiếp mà thôi. Cái này do Phạm Hàng Nhất đưa cho em, hắn ta vốn là một Ma cà rồng bất tử, không biết làm cách nào lại phát hiện ra thân phận của chúng ta, hắn ta dùng bảo vật của Huyết tộc góp nhặt sát khí của em, nói rằng một ngày nào đó em sẽ cần đến.”

Hoắc Vân Tiêu cụp mắt nhìn xuống viên huyết châu ẩn chứa oán sát khí kinh khủng có sức mạnh hủy thiên diệt địa, anh cố nén tiếng ho khan trong cổ họng, hỏi: “Hắn có điều kiện gì?”

Tần Nguyễn ngẫm nghĩ rồi nói: “Hắn ta muốn nhờ em hỗ trợ tìm một người.”
Cho dù sấm sét đột nhiên ập đến cũng không thể truyền vào trong điện, làm ảnh hưởng đến hai người đang không kiềm chế được sau 16 năm không gặp nhau. Âm binh ở bên ngoài cũng không nghe thấy được những tiếng động không nên nghe.

Đế Hậu của Minh giới trở về khiến các vị thần linh dưới Địa Phủ trông ngóng.

Bọn họ chờ đợi, rồi lại chờ đợi.
A Noãn làm chuyện xấu nên thấy chột dạ, làm sao có thể tin tưởng Tần Nguyễn được.

Cho đến khi Tần Nguyễn cầm chiếc roi vàng trong tay đưa đến trước mặt cô bé: “Hoắc Dư Ninh, chiếc roi vàng này từng quất thần tộc thượng cổ, cũng đã từng khiến linh hồn của lũ yêu ma quỷ quái tan biến, bản thân nó ẩn chứa sức mạnh không thể khinh thường. Hôm nay mẹ giao cây roi vàng này cho con, nhớ phải sử dụng nó thật tốt. Con là đứa con do Đại Đế Phong Đô và thần tộc thượng cổ sinh ra, đừng bao giờ để bất kỳ ai đè xuống sự kiêu ngạo của con.”

A Noãn đưa tay nhận chiếc roi, trên mặt cô bé nở nụ cười rạng rỡ đầy phấn khích.
Lũ ác quỷ trong Luyện Ngục đã bị trấn áp nhiều ngày, Minh giới lại một lần nữa trở lại cảnh thái bình như nghìn năm trước, nhưng Đế Quân và Đế Hậu vẫn ở trong tẩm điện chưa hề đi ra ngoài.

Mãi đến một tháng sau, bọn họ mới nhìn thấy Đế Quân sắc mặt hồng hào, thương tích đã khỏi hẳn đi ra khỏi tẩm điện.

Về phần hình dáng của Đế Hậu ra sao, bọn họ vẫn chưa được nhìn thấy.
Tần Nguyễn không thể ngờ được rằng, vị Tam gia ôn tồn lịch sự ở Nhân giới, người luôn đối xử dịu dàng với cô, vừa nhìn thấy cô khóc là sẽ thuận theo ý cô ngay, vậy mà sau khi thần hồn quay về, trở thành Đế Quân thì lại bá đạo như vậy.

Giờ vất vả lắm cô mới thoát thân được, làm sao cô cam tâm để đối phương kéo trở lại chứ.

Tần Nguyễn đỡ lưng chậm rãi quay người lại, cô mỉm cười với Hoắc Vân Tiêu và nhẹ giọng nói: “Em bảo Minh Vương mang A Noãn từ nhân gian xuống đây, bây giờ em phải đi gặp con, một lát nữa sẽ về.”
Một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.

“Nếu em đã khổ sở như vậy, sao không để anh đưa con bé đi?”

Giọng nói ấm áp mang theo sự đau lòng thương tiếc vang lên bên tai Tần Nguyễn.
Trong mắt Hoắc Vân Tiêu bắn ra một tia nguy hiểm như muốn nuốt chửng cô, cơn đói cồn cào trong bụng anh vẫn chưa được vỗ yên, đang rất khẩn cấp cần Tần Nguyễn bầu bạn.

Nhưng nghe thấy là việc liên quan đến con gái, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa phần đuôi mắt đỏ bừng của Tần Nguyễn và cất chất giọng khàn khàn, nhẹ nhàng nói: “Em bảo Minh Thiên Hành đưa con bé tới đây là được rồi, cần gì phải đi ra đó?”

Nói đến chuyện này, Tần Nguyễn lại tức giận đến mức hai má phồng lên, cô trừng mắt nhìn Đế Quân rồi bực mình nói: “Dù không nhìn thấy bên trong tẩm điện, nhưng ai đi vào cũng đều biết chúng ta đã làm cái gì, em không gánh nổi cái mặt này trước mặt con đâu!”
Cơ thể cô thả lỏng dựa vào trong ngực Hoắc Vân Tiêu, mắt chăm chú nhìn kính Luân Hồi trước mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Con bé biết anh chiều nó, đến lúc ấy nó chỉ cần làm nũng một chút thôi là thể nào anh cũng mềm lòng. Cứ lần lữa kéo dài mãi, kéo tới kiếp nạn của con bé luôn, vậy chẳng thà em tự mình đưa nó đi còn hơn.”

“Nếu như em nhớ A Noãn thì chúng ta có thể đi thăm con bé mà.” Hoắc Vân Tiêu xoay người Tần Nguyễn lại, đầu ngón tay lành lạnh lau đi nước mắt trên má cô, anh nói: “Đừng khóc.”

Tần Nguyễn đang cảm động, lại nghe thấy anh nói: “Em muốn khóc thì trở về anh sẽ cho em khóc đủ.”
Lần này Tần Nguyễn không chỉ đỏ mặt, mà toàn thân cô bắt đầu bốc khói.

Đôi môi mỏng gợi cảm của Hoắc Vân Tiêu khẽ thốt ra tiếng cười vui vẻ, anh ôm lấy Tần Nguyễn và biến mất ngay tại chỗ, trong nháy mắt đi tới tẩm điện.

Bên trong tẩm điện rộng lớn có một chiếc giường làm bằng ngọc ấm, hơn mười người trưởng thành lăn qua lăn lại trên đó cũng không bị chen chúc, rèm đỏ xung quanh bay theo gió, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người bên trong.
Tần Nguyễn nghe ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, thậm chí cảm nhận được sự nóng nảy cùng run rẩy vì kiềm chế từ sự tiếp xúc thân thể không khoảng cách giữa hai người.

Cô không được tự nhiên đứng thẳng dậy, rời khỏi nơi khiến hai má cô ửng hồng, cô hơi tức giận đánh vào vai Hoắc Vân Tiêu: “Đây là lúc nào hả, anh chỉ biết nghĩ đến những chuyện đó thôi.”

Hoắc Vân Tiêu cúi đầu hôn lên má cô, rồi ghé sát vào tai cô nói mấy câu riêng tư giữa vợ chồng với nhau khiến người ta phải đỏ mặt tim đập nhanh.
Dưới ánh mắt hoảng sợ bất an của thuộc hạ, Hoắc An Kỳ đứng dậy, bước vội vàng rời khỏi khu hình phạt.

Hoắc Diêu đang xử lý công việc trong phòng làm việc thì đột nhiên ôm chặt lấy trái tim bỗng đau nhói, cây bút trong tay cậu rơi xuống bàn.

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Diêu nhăn nhó, miệng khẽ thì thầm: “A Noãn.”

Giấy tờ trên bàn bị một cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào khiến chúng bay loạn xạ, làm nổi bật lên bầu không khí hiu quạnh trong phòng lúc này.