Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 123: Hoắc tam gia



Khi nhận thấy Tần Nguyễn tới gần mình, ý thức cảnh giác của Hoắc Vân Tiêu ngay lập tức được bật lên, đây là thói quen anh được dạy từ kh1i còn bé.

Lúc bị Tần Nguyễn nắm tay và cả hai bài xích lẫn nhau, cảm giác đau đớn khi bị ép phải tách ra rất rõ ràng. R2ồi cô lại nắm lấy tay anh, hơi ấm từ bàn tay Tần Nguyễn nhanh chóng truyền qua kinh mạch chạy đi khắp cơ thể, khiến anh cảm thấy vô cùn7g dễ chịu.

Cảm giác này còn ấm áp và thoải mái hơn cả lúc Linh Hư Tử điều trị cơ thể cho anh.
Nhưng lần này cô có một cảm giác rất vi diệu, đó là cảm giác xấu hổ.

Tần Nguyễn cúi đầu ngửi chiếc áo, một mùi trầm hương thoang thoảng tràn vào trong mũi.
Có một số việc không nên vội vàng.

Trên người cô bé này có bí mật, và anh có đủ kiên nhẫn để từ từ khai quật nó ra.
Ấn tượng đầu tiên mà Hoắc Tam gia đem đến cho Tần Nguyễn chính là khuôn mặt đẹp trai vô đối, khí chất khiêm tốn, nho nhã, phong thái ung dung cao quý.

Anh giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, toàn thân tỏa ra sự lạnh nhạt và bình tĩnh, nhưng đồng thời cũng toát ra cảm giác xa cách không thể chạm tới.
Hoắc Vân Tiêu vắt chéo chân, tư thế ngồi lười biếng mà tùy ý, gương mặt tuyệt đẹp của anh từng chút từng chút đập vào mắt cô.

Đàn ông mặc vest đúng là có khí chất rất khác biệt, càng thêm quyến rũ, khí chất cấm dục khiến người khác không thể cưỡng lại.
Hoắc Vân Tiêu đang ngồi đọc tin tức trên máy tính bảng ở ghế sô pha trong phòng ngủ, anh nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ phụ bị mở ra bèn chậm rãi ngước mắt lên.

Vẻ mặt anh trầm tĩnh, ánh mắt khi nhìn về phía Tần Nguyễn sâu không thấy đáy.
“Dậy rồi à, em có đói bụng không?”

Giọng nói điềm đạm, nhẹ nhàng và mang theo cả sự chiều chuộng. Tần Nguyễn đứng ở cửa, nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu đang mặc âu phục ngồi trên ghế sô pha thì hơi ngạc nhiên.
Tối hôm qua, sau khi xong việc, lúc cô nằm lên giường đi ngủ thì đã ba giờ sáng.

Tính ra, thức dậy vào giờ này thật sự không phải là ngủ nướng.
Đúng vậy, mùi hương lành lạnh này là thứ mùi độc nhất vô nhị của Hoắc Tam gia, nó khác hẳn với những bộ quần áo nồng nặc mùi máu tanh và bẩn thỉu kia.

Tần Nguyễn xoay người đi lấy bộ quần áo đã giặt tối qua đang treo ngoài ban công. Nửa tiếng sau, Tần Nguyễn mặc quần áo chỉnh tề nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng ngủ phụ.
Đôi mắt Hoắc Vân Tiêu nhì7n chằm chằm căn phòng ngủ phụ, anh nhíu mày, trong mắt toát ra một tia nghi hoặc.

Không biết nhớ đến cái gì, ánh nhìn của anh l2ại trở nên dịu dàng, đôi mắt thâm thúy hơi cong lên giống như vầng trăng khuyết đang treo trên bầu trời đêm.
Ánh mắt cô nhìn xuống chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người mình, khuôn mặt xinh đẹp khẽ biến đổi.

Trước đây không phải Tần Nguyễn chưa từng mặc quần áo của đàn ông. Khi đánh nhau ở khu tây, lúc quần áo bị xé rách, Tần Nguyễn thường xuyên tiện tay vớ được bộ nào mặc bộ nấy.
Đối phương chỉ hỏi một câu đơn giản, nhưng lọt vào tai Tần Nguyễn lại làm cô thấy hơi sợ hãi.

Rõ ràng cô chẳng làm gì cả mà chỉ ngủ dậy muộn, nhưng Tần Nguyễn lại có cảm giác như bị bắt quả tang đang làm gì đó tồi tệ. Tần Nguyễn nặn ra một nụ cười và chào hỏi không được tự nhiên: “Chào buổi sáng, Tam gia.”
Tóm lại người cũng đã là của anh rồi, sợ gì sau này không có thời gian để thăm dò.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống tấm thảm tối màu đắt tiền trong căn phòng, hơi thở rối loạn trong phòng nhanh chóng trở nên đều đều.
Ngày hôm sau.

Lúc Tần Nguyễn tỉnh dậy đã là chín giờ sáng.