Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1237: Ngoại truyện



Nhớ lại dáng vẻ khúm núm của Nam Cung Sưởng, Tô Tĩnh Thư nghĩ rằng người này nhất định không có ký ức.

Nhưng nếu đối phương khôi phục ký ức và1 biết cô ta với hoàng thượng ở chung một phòng, đến lúc đó sẽ khó mà giải thích được.

Đôi môi mỏng lạnh lùng cứng rắn của Tiêu Quân An cong l2ên một nụ cười lạnh lẽo, hắn nhẹ giọng hỏi: “Quý phi vừa nói gì? Trẫm nghe không rõ.” A Noãn không hiểu tại sao mẹ lại gửi mình tới đây, cô muốn hỏi trực tiếp.

Đào Thanh bước ra từ cung Trữ Tú, đi tới dưới tàng cây rồi thấp giọng khuyên: “Chủ nhân, xin người nói nhỏ một chút, nếu đánh động đám tiểu chủ nhân bên cạnh, cẩn thận bọn họ lại đi bẩm báo với hoàng thượng chuyện của người đấy ạ.”

Khuôn mặt thanh tú của Hoắc Dư Ninh lạnh lẽo, trong mắt hiện lên sát ý tàn nhẫn.
Phải công nhận rằng Tô Tĩnh Thư đúng là gừng càng già càng cay.

Hoắc Dư Ninh mặc trang phục phi tần, giờ phút này đang dựa vào gốc cây bên bức tường phía đông của cung Trữ Tú, tay cầm bầu rượu và uống từng ngụm.

Chiếc váy lộng lẫy được Hoắc Dư Ninh vén đến eo, để lộ chiếc áo lót sáng màu, hai chân vắt tréo, chiếc hài phượng lắc lư, trông tư thế vô cùng thoải mái.
Tại sao cô lại tới vương triều Đại Càn sắp bị diệt vong, nơi đầy rẫy chiến tranh và thiên tai này.

Hoắc Dư Ninh muốn về nhà, cô nhớ đầu bếp nhà họ Hoắc, nhớ rượu ngon trong hầm rượu và đám con ông cháu cha mà cô có thể trút giận mỗi khi tâm trạng không vui.

Đương nhiên, điều Hoắc Dư Ninh nhớ nhất là gia đình, cha, mẹ và hai người anh trai.
Hoắc Dư Ninh ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn sáng nhất trên bầu trời đêm, trong lòng nhất thời buồn bực.

“Gió xuân đánh thức tâm hồn xa xứ, quê hương ta ở vườn đào Trung Hoa, sông núi vạn dặm đẹp vô cùng, lòng ta theo trăng đến bình minh!”

Cô gần như hét lên ở câu cuối cùng.
Hoắc Dư Ninh đột nhiên thẳng lưng, giơ cao bầu rượu trong tay, lớn tiếng hét lên với mặt trăng trên bầu trời đêm: “Con nhớ nhà! Cha! Mẹ, con khổ quá! Ăn không đủ no mặc không đủ ấm! Rượu cũng không ngon!”

Quá khổ!

Cô công chúa nhỏ nhà họ Hoắc từ nhỏ được mẹ nuông chiều, được hai anh trai che chở, lại còn được cha âm thầm chiều theo mọi yêu cầu, cô chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực như vậy.
Hoắc Dư Ninh khẽ hừ một tiếng, giọng nói tràn đầy lạnh lùng: “Thích thì cứ báo! Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng sợ ai bao giờ, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ sợ mỗi lúc mắt mẹ ta đỏ lên thôi!”

Nói đến đây, mắt của Hoắc Dư Ninh cũng đỏ lên.

Hoắc Dư Ninh sợ mẹ quá buồn và nhớ cha nên luôn gây chuyện để thu hút sự chú ý của mẹ, khiến đầu óc của mẹ lúc nào cũng phải tập trung vào cô.
Hoắc Dư Ninh không ngờ cảm giác buông thả bản thân lại tốt như vậy, vô tình trở nên… nghiện.

Hoắc Dư Ninh giơ cao bầu rượu trong tay, chĩa vòi xuống, cô rướn chiếc cổ duyên dáng lên rồi há miệng uống cạn chỗ rượu đổ xuống giữa không trung.