Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1245: Ngoại truyện



An Kim chưa bao giờ nghe nói tới chuyện hoàng đế của các triều đại trước đi tới lầu xanh cùng với phi tần.

Đây là một điềku vô cùng hoang đường, nếu bị sử quan biết, An Kim không biết họ sẽ nói thế nào nữa. “Chà, đây không phải ông chủ Lưu sao!”

“Ngài đã lâu rồi không tới, Thanh nhi hôm nay còn nhớ đến ngài đó!”
Nở nụ cười rạng rỡ, đối phương nói một câu lấy lòng: “Hai vị gia tuấn lãng nhường này trông lạ mắt quá, chắc là lần đầu tiên đến Vạn Hoa Lâu của bọn ta đúng không?”

Thấy gã người hầu thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, Hoắc Dư Ninh cau mày, trong mắt hiện lên nụ cười chế giễu.
Vừa đón ông chủ Lưu vào trong, đối phương lạnh lùng quay đầu, âm trầm nhìn chằm chằm vào tay thư sinh đang quỳ gối cách đó không xa, người này uống say như chết và đang bị hai người hầu đỡ lấy.

Cổ áo của thư sinh xốc xếch, gò má ửng hồng, vừa nhìn là biết say đến bất tỉnh.
Được những thị vệ mặc thường phục bảo vệ, cả hai đi tới lầu xanh lớn nhất kinh đô.

Có rất nhiều dải ruy băng treo bên ngoài lầu xanh, cùng với đó là những chiếc đèn lồng với nhiều màu sắc khác nhau.
“Vân Nương, ta muốn Vân Nương…”

Thư sinh chật vật nằm trên mặt đất, hắn ta vẫn luôn mồm gọi tên hoa khôi của Vạn Hoa Lâu.
Khi Tiêu Quân An và Hoắc Dư Ninh đến, bọn họ tình cờ nhìn thấy cảnh này.

Hai người đều thờ ơ và bàng quan với chuyện ấy.
Gã người hầu cười giận dữ, phách lối hất cằm với hai người hầu đứng sau lưng thư sinh.

“Kéo hắn đi, đến nhà tìm vợ hắn đòi tiền, nếu không có tiền thì dùng người trả!”
Cô khẽ ho một tiếng, hắng giọng hỏi: “Đúng thế, ở đây có trò gì mới lạ thú vị không?”

Nghe thấy câu nói của Hoắc Dư Ninh, nụ cười trên mặt gã người hầu hơi khựng lại.
Một tên người hầu lộ ra nụ cười bỉ ổi: “Giang ca, bọn đệ nghe nói vợ của tiểu tử này rất xinh đẹp.”

Gã người hầu được gọi là Giang ca lạnh lùng nhìn đối phương, gã trầm giọng cảnh cáo: “Ngươi quản cho kỹ cái thắt lưng quần! Vân Nương đã chấm cô nương đó rồi, đừng làm hỏng chuyện.”
Bọn họ ăn mặc như thể xuất thân từ một gia đình giàu có, hai người đi về phía lầu xanh dưới sự bảo vệ của đám thị vệ đầy sát khí.

Vừa đi đến cửa, gã người hầu tên Giang ca vừa tỏ ra vô cùng kiêu ngạo lúc nãy lập tức cúi đầu khom lưng bước tới.
Hai người hầu đang đứng ở cửa lầu xanh, một trong số họ trông rất lanh lợi.

Với nụ cười liên tục trên mặt, gã đúng là loại người đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Người hầu bước tới, đá mạnh vào vai thư sinh khiến hắn ta ngã lăn ra đất.

Gã chế nhạo: “Không có tiền mà dám đến Vạn Hoa Lâu! Tao thấy mày chán sống rồi!”
Giờ Tỵ là thời điểm đông đúc nhất của các lầu xanh lớn ở kinh thành.

Tiêu Quân An, người lần đầu tiên đi đến lầu xanh, đã thay bộ long bào uy nghiêm thành một bộ quần áo giản dị màu tím, bên hông đeo một miếng ngọc bội màu đen có chất lượng cực tốt.
Mái tóc đen của hắn được búi lên, cố định bằng một chiếc kim quan nạm ngọc mạ vàng, toàn thân toát ra vẻ cao quý bẩm sinh, khiến người khác có cảm giác mình chỉ như một hạt bụi thấp hèn không thể chạm đến hắn.

Hoắc Dư Ninh đang nhảy nhót đầy vui sướng, cô mặc một bộ quần áo nam giới, khuôn mặt thanh tú, tự phụ giống một công tử con nhà quý tộc.
Những người lảng vảng trước cửa lầu xanh không chỉ là khách làng chơi ăn mặc đàng hoàng, mà còn có cả những kẻ ăn xin nghèo túng.

“Xin mời ngài vào trong.”
Gã ngẩng đầu đánh giá cô gái có khuôn mặt thanh tú, ăn mặc giả làm đàn ông ở trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.