Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1248: Ngoại truyện



Mục Vạn Thanh là cận vệ bên cạnh hoàng đế Đại Càn, cũng là con trai trưởng của phủ quốc công.

Cận vệ của thiên tửk, đây là vinh dự bậc nào chứ.

Mặc dù vẫn chưa là thế tử của phủ quốc công, nhưng Mục Vạn Thanh chắc chắn là ngườci có tiền đồ nhất trong số các con em quý tộc ở kinh thành. Vân Nương dùng khăn lau vết máu ở khóe môi và trên gương mặt, động tác của cô ta rất chậm chạp, như thể không thèm để ý đến một chút tổn thương ấy.

Cô ta nhẹ giọng nói: “Vị công tử này, nếu ngài không thích nô gia thì để tỷ muội khác đến hầu ngài là được mà, làm gì phải nhục nhã nô gia như vậy.”

Hoắc Dư Ninh nghe vậy thì cạn lời, cô khẽ nhíu mày, phản bác lại: “Ta như thế này làm sao lại là đang nhục nhã cô.”
Giọng điệu và thái độ của cô cực kỳ qua quýt, khiến Tiêu Quân An cảm thấy không hài lòng.

Nhưng nghĩ đến món vũ khí lợi hại trong tay đối phương, hắn lại không thể làm gì.

Cũng không biết Quốc sư tìm được cô gái này ở đâu, rất nghịch ngợm tinh quái, hành vi táo bạo khó đoán, mà tính tình hình hình như cũng không tốt.
Nhưng cho dù tâm tình có chìm đến đáy vực thì Tiêu Quân An vẫn cố đè nén sự không vui của mình xuống, và dùng ánh mắt dịu dàng nhất có thể để nhìn Hoắc Dư Ninh.

Trông hắn rất có kiên nhẫn, nhẹ nhàng hỏi: “Nơi này có cái gì để nàng thích vậy, tại sao nhất định phải tới đây?”

Đôi mắt hồ ly hẹp dài xinh đẹp của Hoắc Dư Ninh nhìn xuống Vân Nương ngã trên mặt đất, và vẫn còn đang nôn ra máu.
Cô đạp Vân Nương nằm rạp xuống đất và đưa chân giẫm xuống đầu cô ta.

Hoắc Dư Ninh khom người, giọng nói dễ nghe kia nhẹ nhàng nói: “Ta rõ ràng là muốn giẫm cô trên mặt đất để làm nhục cô mà, hi hi hi...”

Tiếng cười cố ý ấy khiến người nghe phải rùng mình.
Vì sự đảo ngược đột ngột này, Tiêu Quân An cảm thấy có chút hứng thú.

Khí chất trên người hắn nhẹ nhàng hơn, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Dư Ninh cũng trở nên thú vị, môi nở một nụ cười rất nhạt.

Vân Nương bị Hoắc Dư Ninh giẫm ở dưới chân, nằm rạp trên mặt đất, muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện cái chân ở trên đầu mình rất nặng.
Mặt của cô ta dán trên sàn nhà bằng gỗ, cô ta cất tiếng nói âm u: “Tiểu cô nương, có một số người cô không trêu chọc được đâu, cẩn thận ném cả mạng đi đấy.”

Trong khoảng thời gian này, Vân Nương có thể coi là thân kinh bách chiến.

Đối với đàn ông hay phụ nữ, không phải chỉ đơn giản thay một bộ quần áo là có thể nhận nhầm được.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười rạng rỡ kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng hé mở, chậm rãi nói: “Có thể cô không biết, từ nhỏ đến giờ, ta giỏi nhất là gây rắc rối đấy.”

Hơn nữa, từ trước đến nay còn chưa bao giờ biết chịu thiệt thòi.

Cho dù là con người hay là yêu ma quỷ quái, đến cả thần tộc thượng cổ cũng phải ăn đủ ở trong tay cô.
Cô phát hiện làn váy lụa màu đỏ phía sau Vân Nương giống như bị thứ gì đó đẩy lên, ánh mắt của Hoắc Dư Ninh lập tức tỏa sáng rực rỡ.

Hàng lông mày mảnh mai của cô hơi nhướng lên, đôi mắt quyến rũ liếc ngang, nụ cười trên mặt cực kỳ đẹp mắt.

Nghe thấy câu hỏi của cẩu hoàng đế, Hoắc Dư Ninh bèn thuận miệng nói qua loa: “Không thể không đến được.”
Ngay từ đầu cô ta đã biết Hoắc Dư Ninh là nữ cải trang thành nam, cũng chưa từng coi trọng đối phương.

Nhưng không ngờ lại là một con nhóc thích tìm đường chết.

Hoắc Dư Ninh nghe vậy thì tinh nghịch nghiêng đầu.
Lúc này, trong mắt hắn ta lóe lên sát khí sắc bén, âam u lạnh lẽo nhìn Vân Nương bị đá bay đi.

“Ôi mẹ ơi!”

Hoắc Dư Ninh nhìn ngây người, há hốc mồm kinh ngạc hô lên một tiếng.
Hoắc Dư Ninh nhấc chân rời khỏi đầu của Vân Nương, cô khom người túm lấy tóc đối phương và kéo vào giữa phòng.

Ánh nến trong phòng chiếu rõ ràng lên người Vân Nương, làm lộ ra sự dị dạng trên người cô ta.

Đằng sau chiếc váy lụa màu đỏ mà Vân Nương mặc, dường như có thứ gì đó khẽ run lên.
Ánh mắt của Hoắc Dư Ninh hơi sâu thẳm, miệng thở dài nói: “Nhìn mà xem, gương mặt vốn không có gì đặc sắc giờ trắng bệch, trông lại càng thêm không đành lòng nhìn thẳng.”

Cô hơi khom người, đôi mắt nhìn như trong sáng ngây thơ, nhưng thực chất lại ẩn chứa một tia tà ác, hững hờ đánh giá Vân Nương.

“Mặt cũng bị biến dạng rồi này, xin phép được hỏi một câu, cô làm sao bò lên được cái vị trí hoa khôi đứng đầu này vậy?”
Thấy đối phương biến hóa chậm như vậy, Hoắc Dư Ninh hơi mất kiên nhẫn.

Cô nhìn Vân Nương bằng ánh mắt vừa thất vọng vừa khinh miệt, như thể đang nhìn một thứ rác rưởi nào đó vậy.

Khi ở trong hoàng cung, Hoắc Dư Ninh đã phát hiện ra vị trí lầu xanh này có sát khí rất nặng.

Cô triệu hồi vong hồn trong cung để hỏi chuyện, đối phương nói với cô rằng nơi đó là lầu xanh, và Hoắc Dư Ninh lập tức ghi nhớ trong lòng.