Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1250: Ngoại truyện



Vân Nương bị trói ngã xuống đất, cơ thể cô ả bị lực Minh Thần cường đại thiêu đốt, đau đến mức không thể chịu nổi phải lăn qkua lăn lại.

Cơ thể của cô ả càng ngày càng vặn vẹo, dần dần bắt đầu biến hình, không còn cách nào duy trì được hìnhc dạng con người nữa.

Hoắc Dư Ninh mang theo khí thế hung ác, bước chân vững vàng đi về phía đối phương, cô biết Vâna Nương sắp biến thân. Tiêu Quân An nghe vậy thì ngước mắt nhìn bóng lưng ngầu lòi của Hoắc Dư Ninh, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm như giếng cổ khẽ lóe lên.

Bên trong đôi mắt thâm thúy của hắn có rất nhiều thứ phức tạp và u ám sắp thoát ra khỏi mặt đất, nhưng gần đến bờ vực nguy hiểm thì lại bị đè xuống.

Tiêu Quân An lên tiếng từ chối: “Không cần, trẫm tin tưởng Quốc sư!”
Hắn ta đè thấp giọng xuống, nói: “Hoàng thượng, có cần thông báo cho Quốc sư không ạ?”

Vị An mỹ nhân này không đơn giản, nhìn biểu hiện bình tĩnh tự nhiên của đối phương khi đối mặt với ma quỷ, hắn ta lo lắng cô gái cư xử kỳ quái này sẽ gây bất lợi cho hoàng thượng.

An quốc công thuộc phái bảo hoàng, mọi chuyện đều lấy sự an toàn của hoàng đế làm nhiệm vụ của mình.
Gã lập tức giang hai tay ra, ôm lấy đùi của Tiêu Quân An và mếu máo nói: “Nô tài nhát gan lắm ạ.”

An Kim đúng là thừa nhận một cách rất thẳng thắn, không hề sợ bị cười nhạo chút nào, lúc này gã coi Tiêu Quân An là người duy nhất có thể cứu được mình.

Tiêu Quân An để mặc cho An Kim ôm đùi mình, không thèm đạp gã ra.
Hoàng cung nằm ở trên long mạch của Đại Càn, có vận khí của long mạch bảo vệ nên được coi là nơi an toàn.

Tiêu Quân An sống trong cung bao nhiêu năm chưa hề được tận mắt nhìn thấy tà ma.

Hôm nay nhìn thấy Vân Nương trong hình thái nửa người nửa chuột, làm hắn sắp nôn rồi.
Hai tay Hoắc Dư Ninh nhanh chóng kết ấn, đôi môi phun ra một chữ “Định”.

Căn phòng cô đang đứng ngay lập tức bị kết giới bao phủ.

Hoắc Dư Ninh đi đến trước mặt Vân Nương, nhìn thấy phía sau cô ả xuất hiện một cái đuôi màu xám.
An Kim chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nhìn về phía Tiêu Quân An, gã vừa khóc vừa nói: “Hoàng thượng, nô, nô tài sợ!”

Tiêu Quân An thấy gã vì sợ mà toàn thân run rẩy dữ dội, hắn hít một hơi thật sâu rồi nổi giận mắng: “Trông cái dáng vẻ nhát gan của ngươi này!”

An Kim nghe ra được sự bất đắc dĩ trong lời nói của hoàng thượng, biết rằng đây là sự thân thiết chỉ dành riêng cho mình.
Trong giọng nói của Giang ca có sự lo lắng, xen lẫn một chút đau lòng.

Rõ ràng là người bên ngoài cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vân Nương.

Thậm chí còn lầm tưởng rằng những vị khách trong phòng đang chơi một số ham mê đặc thù nào đó, mà ngay cả Vân Nương của Vạn Hoa Lâu cũng không thể chịu đựng được.
Hắn hít một hơi thật sâu, từ từ cụp mắt và liếc nhìn xuống gầm bàn.

Chỉ thấy An Kim quỳ dưới gầm bàn toàn thân run rẩy, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi áp vào vạt áo hắn, miệng lẩm bẩm: “Hoàng thượng là Chân Long Thiên Tử, long khí mạnh mẽ, phúc phận vạn năm, tất cả yêu ma quỷ quái đều phải lùi xa!”

Tiêu Quân An nghe thấy lời lảm nhảm của gã mà giận quá hóa cười.
Đôi môi đỏ khẽ lẩm bẩm, hàng vạn sợi ánh sáng vàng nhanh chóng bao trùm mọi ngóc ngách trong căn phòng.

Đám người Tiêu Quân An, An Kim, Mục Vạn Thanh đều biến sắc mặt.

Vừa rồi, khi Hoắc Dư Ninh và Vân Nương giao thủ thì ánh sáng vàng này không hiện lên, nhưng giờ phút này trên người đối phương tỏa ra uy áp mạnh mẽ, gần như khiến cho bọn họ không thở nổi.
Khí thế lạnh lẽo xung quanh Hoắc Dư Ninh không biến mất, khuôn mặt xinh đẹp của cô tỏ ra không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa.

Bóng người ngoài cửa càng ngày càng nhiều, nếu Vân Nương vẫn còn tiếp tục gào thét, thì sợ rằng người bên ngoài cửa sẽ xông vào mất.

Hoắc Dư Ninh nâng hai tay lên, một luồng lực Minh Thần cường đại từ toàn thân cô lan tràn ra bên ngoài.
Hắn không biết nên khen An Kim rất thành kính với vị Chân Long Thiên Tử là hắn đây, hay là trách cứ đối phương tham sống sợ chết.

Mặt khác, những thị vệ trong chuyến xuất hành lần này, khi phát hiện Vân Nương có điều gì đó không ổn, mặc dù sợ hãi tà ma nhưng cũng không quên trách nhiệm của mình.

Mục Vạn Thanh đứng trước người Tiêu Quân An, nhìn thấy ánh sáng vàng lấp lánh tỏa ra quanh cơ thể Hoắc Dư Ninh thì hắn ta quay người lại và quỳ một gối xuống dưới chân Tiêu Quân An.
Tiếng kêu thảm thiết của Vân Nương lại vang lên.

Tiếng gọi của gã người hầu ở bên ngoài vẫn chưa dừng lại: “Hai vị gia à, nếu Vân Nương không chịu nổi thì trong lâu của bọn ta vẫn còn các cô nương khác có nhan sắc cũng không tồi, để ta gọi hai người tới cho mấy vị chơi tiếp nhé?”

“Khách quan? Khách quan?”
Nhưng Tiêu Quân An là đế vương, cho dù trong lòng khó chịu đến nhường nào thì vẫn phải giữ gương mặt không biểu cảm, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Vân Nương đang nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Vẻ mặt hắn trông bình tĩnh thế thôi, chứ hai chân cảm thấy không được tự nhiên duỗi về phía trước, sau đó đụng phải vật mềm mại đang run rẩy dưới gầm bàn.

Đồng tử trong mắt Tiêu Quân An đột nhiên co lại, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
“Hai vị gia à? Tại sao không có động tĩnh gì nữa rồi?”

Hoắc Dư Ninh biết kết giới có tác dụng, người bên ngoài không nghe thấy được tiếng động trong phòng.

Cô buông bàn chân đang giẫm lên đuôi Vân Nương, nghiêng người tới gần đối phương, ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi đỏ hé mở: “Thì ra là một con chuột tinh, mi nói xem, xấu xí thì cũng thôi đi, tại sao mi còn đi móc tim của người khác.”
Tiêu Quân An cụp mắt xuống, nhìn An Kim đang nằm dưới gầm bàn, hắn gắt giọng ra lệnh: “Lăn ra đây!”

An Kim đang nắm vạt áo thêu hoa văn mây cuộn màu bạc của hoàng thượng, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu trời khấn Phật, cầu mong được long khí của hoàng gia che chở.

Nghe thấy tiếng ra lệnh uy nghiêm vang lên bên tai, cơ thể gã không tự chủ được run lên.
Hắn tin tưởng vị An mỹ nhân mà Quốc sư chọn lựa cho hắn, ý nghĩa tồn tại của cô chính là giúp Đại Càn vượt qua tình cảnh khó khăn hiện tại.

Đại Càn bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh, cùng với thiên tai ở khắp mọi nơi. Lũ lụt ở phía nam, hạn hán ở phía bắc, và còn có yêu ma làm loạn ở trong dân gian nữa.

Nếu như Hoắc Dư Ninh thật sự có thể giúp Đại Càn vượt qua nguy cơ, thì mặc kệ cô khó khống chế đến đâu, hay cô là yêu ma quỷ quái gì, Tiêu Quân An cũng đều có thể bỏ xuống sự kiêu ngạo của đế vương để lá mặt lá trái với đối phương.
Bọn họ tạo thành một vòng bảo vệ, rút vũ khí ra, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn yêu ma cách đó không xa, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tới gần.

Hôm nay Tiêu Quân An xem như được mở rộng tầm mắt.

Hắn luôn biết ở kinh thành có yêu ma quấy phá, cũng biết Quốc sư bất lực trong chuyện này.
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.

“Hai vị khách quan, Vân Nương không phục vụ được hai vị ạ? Xin hai vị hãy nhẹ tay một chút.”

Là gã người hầu vừa rồi.
Đừng thấy An Kim nhát gan thế này, nhưng gã là người rất trung thành, nếu không đã không ngồi lên được vị trí tổng quản thái giám.

“Cẩu hoàng đế!”

Hoắc Dư Ninh ở cách đó không xa đột nhiên lên tiếng gọi Tiêu Quân An.