Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1254: Ngoại truyện



Hoàng cung.

Cung Càn Thanh, điện Cần Chính.

Tiêu Quân An ngồi ở trước bàn, lật xem tấu chương được đưa tới từ1 Bắc Cương, vẻ mặt hắn u ám nặng nề. Những năm gần đây, Bắc Cương chiến tranh liên miên, ngân khố quốc gia trống rỗng, không có bạc để cứu trợ thiên tai, chỉ có thể lấy ra ba mươi vạn lượng bạc từ trong ngân quỹ riêng của hoàng thượng.

Vừa rồi hắn không đề cập đến số tiền cứu trợ cụ thể, là vì để thượng thư bộ Hộ đi lấy một phần tiền từ trong tay các thương nhân giàu có trên đường đi.

Tiêu Quân An gấp cuốn sổ con trong tay lại và đẩy sang bên cạnh.
Một khi không khống chế được những người dân này, nhất định sẽ mang đến nguy cơ nghiêm trọng cho Đại Càn.

Thượng thư bộ Hộ khấu đầu, nhận lệnh nói: “Thần tuân chỉ!”

Thật ra hai ngày trước hoàng thượng đã thảo luận qua tình hình thiên tai ở phương bắc với ông ta.
Từng chuyến lương thảo vận chuyển đến Bắc Cương, nhưng chưa đến bốn phần trong 2đó thật sự đưa được đến tay của mười lăm vạn quân.

Chiến sự ở tiền tuyến đang vô cùng căng thẳng, mặc dù hắn biết rõ7 những tên cẩu quan to gan lớn mật kia, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục giả vờ câm điếc, phòng ngừa chúng chó cùng rứt giậu, 7tới lúc đó đến cả một xe lương thực cũng không thể vận chuyển đến Bắc Cương.

Lương thảo thường quyết định sự thành b2ại của một cuộc chiến, nếu không đủ lương thảo, quân lính không có cơm ăn sẽ không thể chiến đấu được.
Triều đình nhất định phải có phương án giải quyết nạn hạn hán ở phương bắc, nếu không, để những bách tính không có cơm ăn kia nổi dậy thì đối với Đại Càn hiện tại, nó chẳng khác nào lửa đang cháy lại đổ thêm dầu vào.

Im lặng một lúc, Tiêu Quân An lại mở mắt ra, hắn trầm giọng gọi: “Thượng thư bộ Hộ đâu?”

“Lão thần đây ạ.”
An Kim công công lập tức cầm một thánh chỉ trống không, cung kính đặt lên bàn bằng cả hai tay.

Tiêu Quân An đứng dậy, nhấc cây bút lông sói ngự dụng lên và hạ bút viết vào thánh chỉ, tốc độ vừa nhanh chóng vừa ổn định.

Hắn chậm rãi nói: “Nước không thể một ngày không có vua, hậu cung cũng không thể một ngày không có chủ, từ lúc trẫm lên ngôi đến nay còn chưa từng lập hoàng hậu, chư vị ái khanh thấy An mỹ nhân như thế nào?”
Câu hỏi vừa được đưa ra, Tiêu Quân An đã viết xong thánh chỉ sắc phong.

Hắn nheo mắt nhìn những chữ viết chưa khô mực trên thánh chỉ, trên mặt hắn là nụ cười ôn hòa, nhưng không chạm tới đáy mắt.

Hi vọng An mỹ nhân sẽ không làm hắn thất vọng.
Một ông già tiến lên quỳ gối trong điện Cần Chính.

Tiêu Quân An nghiêm nghị ra lệnh: “Tình hình thiên tai ở Lương Châu, Tịnh Châu, U Châu nghiêm trọng, ra lệnh, miễn thuế hai năm cho ba châu này. Hoành cảnh ở U Châu ác liệt nhất, thượng thư bộ Hộ đích thân hộ tống tiền cứu trợ đến U Châu, nhất định phải trấn an được bách tính U Châu.”

U Châu là nơi sinh hoạt chủ yếu của những dân tộc du mục, tính cách của người ở đây rất hung hãn, giỏi cưỡi ngựa bắn cung.
Nếu có thể đẩy lùi Hung Nô, hắn cũng không muốn sử dụng chiến lược hại người mà lại vừa hại mình.

Bắc Cương đã không còn chống đỡ nổi được nữa rồi, đây là sự thật.