Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1260: Ngoại truyện



Hoắc Dư Ninh không biết trong lòng hoàng đế đang cảm thấy áy náy, sau khi ăn xong, cô cầm lấy chiếc khăn mà An Kim đưa để lau miệng, tiếp đó đứng dậy ktham quan thái miếu.

Chân dung của hoàng đế Đại Càn các triều đại trước trông đều to cao, bụng phệ, nét mặt có vẻ uy nghiêm nhưng không chân cthực.

Hoắc Dư Ninh quay đầu lại nhìn Tiêu Quân An đang đứng trong sảnh, dáng người rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú như một công tử nhà quý tộc.
Người này chẳng giống các hoàng đế Đại Càn trước đây, bất kể là dáng người hay tướng mạo. Hoắc Diêu bước nhanh về phía trước, nói thẳng vào vấn đề: “Anh là hoàng đế của Đại Càn à? Em gái tôi có thân phận rất cao quý, anh đừng có bắt nạt con bé, nếu anh dám làm thế, hoàng tộc Đại Càn nhất định sẽ bị hủy diệt.”

Bị đe dọa, Tiêu Quân An vẫn giữ vẻ mặt bình thản, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.

Để có thể leo lên ngôi vị hoàng đế như bây giờ, Tiêu Quân An đã giẫm lên xương máu của vô số người.
Ngay cả khi bị ai đó nắm lấy điểm yếu, vẻ mặt hắn vẫn có thể bình thản như thường.

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Quân An nhìn thẳng vào Hoắc Diêu, đôi môi mỏng khẽ cong lên, hắn nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu đối xử với trẫm rất thâm tình, trẫm đương nhiên sẽ không để nàng ấy phải chịu ấm ức, quốc cữu cứ yên tâm.”

Hoắc Dư Ninh đang nhìn chằm chằm vũ khí bằng ánh mắt sáng lóa: “…”
Tiêu Quân An đang đứng chắp tay sau lưng kiên nhẫn chờ đợi, hắn ngay lập tức nhận thấy ánh mắt không có ý tốt của Hoắc Dư Ninh.

Tiêu Quân An giả vờ không biết, trong lòng hơi lo lắng.

Những vũ khí mạnh như thần mà Hoắc Dư Ninh nói tới liệu có thực sự tồn tại không?
Hoắc Dư Ninh còn chưa kịp lên tiếng, không khí trong sảnh bỗng dưng vặn vẹo, cảm giác áp bách đập vào mặt.

Ánh mắt mọi người trong sảnh sáng lên, tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào không trung.

Kết giới giữa thời hiện đại và Đại Càn lại mở ra một lần nữa, lần này nó được duy trì bởi sức mạnh của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Hai anh em có ngoại hình giống nhau đến 90%, đứng trong kho vũ khí rộng mênh mông thiếu ánh sáng dưới lòng đất, hơn một trăm ám vệ nhà họ Hoắc đang vận chuyển những hòm gỗ đựng vũ khí.

Hoắc An Kỳ liếc nhìn người đàn ông mặc long bào, đầu đội vương miện, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, ánh mắt sắc bén và khí thế bá đạo đang đứng cạnh em gái.

Hoắc An Kỳ hơi cụp mắt xuống, lúc ngước mắt lên, cậu nhẹ giọng hỏi: “A Noãn, bên chỗ em có rộng không? Anh và anh cả bắt đầu chuyển vũ khí nhé?”
Hoắc An Kỳ: “…”

Hoắc Diêu: “…”

Ba anh em là ba biểu cảm khác nhau, nhưng họ đều không nói nên lời.