Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1263: Ngoại truyện



Tiêu Quân An lập tức bịt tai khi Hoắc Dư Ninh nhắc nhở.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc, cho dù mọi người đã bịt tai thì vẫn bị giật mình. Ám vệ nhận lệnh, cưỡi ngựa nhanh chóng trở về thành.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Tiêu Quân An nhìn Hoắc Dư Ninh đang cười rất tươi với mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Hoắc Dư Ninh giả vờ bình tĩnh, hơi lúng túng nói: “Thật ra cũng không có gì.”

Chuyện này ở hiện đại thì chẳng là gì, chỉ có ở thời đại lạc hậu này, nó mới có cảnh tượng hoành tráng đến thế.
Tiêu Quân An ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Hoàng hậu, trẫm vô cùng cảm ơn nàng, Đại Càn thật may mắn khi có nàng!”

Nghe được câu cảm ơn, Hoắc Dư Ninh ngừng giãy giụa, cô có thể nghe rõ giọng nói run rẩy của Tiêu Quân An.
Tiêu Quân An không để ý đến An Kim đang khóc lóc, hắn nhấc chân đi về phía sườn đồi.

Đaôi môi Tiêu Quân An khẽ run lên khi tận mắt chứng kiến cái hố lớn đủ cho hơn chục người nằm.
“Tiếng động ở nơi này nhất định sẽ hấp dẫn đội hộ vệ của kinh thành, ngươi mang theo khẩu dụ của trẫm, mệnh lệnh Kinh triệu doãn không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.”

“Thuộc hạ lĩnh mệnh!”
Một binh sĩ người đầy máu chạy lên thành lâu, lớn tiếng hô: “Tướng quân, người dân đã sơ tán!”

Tướng quân của cửa ải Hà Thanh nghe vậy thì lập tức hạ lệnh: “Triệu tập tất cả binh sĩ rút lui, lập tức đi tới cửa ải Hổ Khẩu để tập hợp với Tô đại tướng quân!”
Tiêu Quân An nhìn cô, hắn hoàn toàn bị thuyết phục.

Tiêu Quân An mím đôi môi mỏng khô khốc, lập tức ra lệnh cho Mục Vạn Thanh đang tiến đến: “Ngươi lập tức điều động một vạn Ngự Lâm quân, hộ tống chỗ vũ khí do hoàng hậu cung cấp đến Bắc Cương ngay trong đêm, trẫm sẽ phái một trăm ám vệ đi cùng, nhất định phải đưa chúng đến nơi an toàn!”
“Vâng!”

Dưới sự truy sát của kỵ binh Hung Nô, một vạn binh sĩ Đại Càn chỉ còn lại chưa tới một nửa.
Mục Vạn Thanh quỳ xuống rồi hô to: “Thần lĩnh mệnh!”

Tiêu Quân An lại hô: “An Kim!”
*

Cửa ải Hà Thanh ở Bắc Cương.
Ckòn An Kim công công chậm chạp không kịp bịt tai, trong đám người ở đây chỉ có ông ta phản ứng chậm nhất nên phải chịu tội.

Nhìn cái hố to cácch đó không xa, con ngươi Tiêu Quân An run rẩy.
Hắn ta giơ tay ôm chặt cô gái mảnh mai vào lòng.

Cơ thể Hoắc Dư Ninh cứng đờ do bị đụng chạm, sau khi kịp phản ứng thì cô lập tức giãy giụa.
Thủ hạ bên cạnh hai mắt đỏ hoe, nặng nề nói: “Tướng quân, cửa ải Hà Thanh không thể giữ được nữa rồi.”

Bọn họ liên tục rút lui, bị dồn đến cửa ải Hà Thanh.
An Kim công công không thể nghe thấy gì nữa, ông ta đang bịt tai khóc lóc không ngừng.

Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của An Kim, Tiêu Quân An tháo mặt dây chuyền hình rồng đeo trên thắt lưng xuống và đưa nó cho ám vệ bên cạnh.
Thứ vũ khí mạnh mẽ như vậy xuất hiện ở thời đại này, đủ để quốc gia sở hữu nó trở nên hùng mạnh.

Hoắc Dư Ninh tới gần cười hỏi: “Thế nào?”
Loan đao trong tay binh lính Hung Nô lần lượt thu hoạch binh lính Đại Càn ở bất cứ nơi nào bọn chúng đi qua.

Tướng quân đứng trên cửa ải Hà Thanh nhìn hết binh lính này đến binh lính khác bị giết chết, ông ta nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy căm hận và đau lòng.