Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1269: Ngoại truyện



Thái phó rời kinh thành nửa tháng, không bao lâu sau, nghe nói tất cả quan viên có liên quan đến vụ án ở Lương Châu, Tịnh Châu, U 1Châu đều bị chém đầu ngay tại chỗ.

Tổng cộng hơn một trăm quan viên tham gia vào vụ tăng giá lương thực tại địa phương và2 vụ sát hại thượng thư bộ Hộ, những trường hợp nghiêm trọng bị tru cửu tộc, mấy ngàn người bị đưa đến pháp trường chém đầu.
<7br>Khi hoàng đế nổi giận, hàng trăm vạn sinh mạng phải lìa đời, đó không phải lời nói suông. Buổi tối.

Tại cung Vị Ương ở hoàng cung.
Khí thế của sao Tham Lang rất hung hãn, chói mắt đủ để nghiền ép Đế Tinh, người này ở Đế Đô, thân phận lại cao quý.

Nếu Hoắc Dư Ninh nhớ không nhầm, thì những huynh đệ không tham gia tranh đoạt ngai vàng với Tiêu Quân An đều đã đi đến đất phong, sống một cuộc sống an phận thủ thường rồi. Nhưng ở kinh thành vẫn còn một vị hoàng thúc khác là Thụy An vương.
Trên mặt hắn nở nụ cười nhẹ, ấm áp nói: “Trẫm vừa phê sổ con xong, nghe cung nhân nói hoàng hậu còn chưa nghỉ ngơi nên qua xem một chút.”

Hoắc Dư Ninh kéo áo choàng trên người, nói với giọng nhạo báng: “Vậy ngươi đúng là bận bịu thật đấy.”
Có người nói Tiêu Quân An khát máu tàn nhẫn, hơi một tí là giết người khiến ông trời trừng phạt, chính vì vậy phương nam mới bị lũ lụt và phương bắc bị hạn hán.

Lời đồn Tiêu Quân An không xứng làm hoàng đế nhanh chóng lan truyền từ địa phương đến kinh thành.
Mệnh cách của Tiêu Quân An thật là kỳ lạ, địa vị của người này chắc phải lớn hơn cả cha cô, nếu không thì tại sao cô – công chúa của thành Phong Đô dưới Minh giới – lại không thăm dò được vận mệnh của đối phương chứ.

“Hoàng hậu.”
Cô chợt nhíu mày, giơ tay lên bấm đốt ngón tay.

Một lát sau, những ngón tay xinh đẹp dừng lại.
Đại Càn vừa đánh bật Hung Nô trở lại nhà của mình, hoàng tộc Hung Nô gần như chết sạch, bọn chúng sẽ không thể xâm phạm Trung Nguyên trong vòng hai mươi năm tới.

Thật đáng tiếc, dân chúng mới vui vẻ chưa được vài ngày, bởi vì thủ đoạn tàn nhẫn của vị hoàng đế sắt đá Tiêu Quân An, mọi người lại một lần nữa cảm thấy kinh hãi.
Không ổn, vô cùng không ổn.

Thời gian gần đây Hoắc Dư Ninh vẫn luôn quan sát các vì sao, cô phát hiện ra rằng tình cảnh của Tiêu Quân An đang vô cùng nguy hiểm.
Dưới sự thúc đẩy của những0 kẻ có ý đồ, Tiêu Quân An đã bị đặt biệt danh là bạo quân.

Những thế gia đã tồn tại hàng trăm năm, một khi bị động tới sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.
Một giọng nói trầm thấp êm tai vang lên, Hoắc Dư Ninh ngẩng đầu nhìn lại.

Tiêu Quân An mặc bộ quần áo bình thường, dẫn theo An Kim công công đi tới, ánh trăng chiếu xuống người hắn giống như phủ một tầng ánh sáng vàng mờ ảo, khiến hắn như một vị tiên tuấn tú, đứng sừng sững giữa đất trời.
Hoắc Dư Ninh rũ mắt nhìn chằm chằm tay mình, vẻ mặt có chút ảo não và không cam lòng.

Kỳ quái thật đấy, mỗi lần cô bấm đốt ngón tay tính toán vận khí của cẩu hoàng đế, thì kiểu gì cũng sẽ bị một sức mạnh vô hình ngăn cản.
Hoắc Dư Ninh mặc bộ đồ ngủ màu vàng tươi đứng trong sân, ngước nhìn bầu trời đầy sao.

Ngôi sao Đế Tinh tỏa ra ánh sáng lờ mờ trên bầu trời đêm, sao Tham Lang bên cạnh lại rất sáng, dần dần nuốt chửng ngôi sao Đế Tinh yếu ớt.
Tiêu Quân An làm như không nghe ra lời mỉa mai của cô, hắn ngửa đầu nhìn về phía bầu trời đêm mênh mông vô tận.

Hai người đứng cạnh nhau trước hành lang của cung điện, và trong bầu không khí yên tĩnh này, một sự ấm áp không thể giải thích được nhanh chóng dâng lên.