Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1274: Ngoại truyện của tô tĩnh thư và tiểu thái giám



Vương triều Đại Càn.

Tẩm cung của thái hậu ở cung Trường Lạc.

Sau một tháng bận rộn, việc tang lễ của tiên hoàng hậu cuốki cùng cũng được giải quyết xong. Nam Cung Sưởng nghe vậy, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt thanh tao dịu dàng của thái hậu nương nương.

Hắn khẩn trương đỡ chiếc mũ trên đầu, cười nói: “Ta biết rồi, cảm ơn Lục Liễu cô cô.”

Lục Liễu thúc giục: “Mau vào đi, đừng để nương nương phải đợi.”
Hắn ngượng đỏ cả mặt, nhỏ giọng giải thích: “Có lẽ là nô tài hơi khác với người bình thường, có, có hơi lớn hơn.”

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của hắn, Tô Tĩnh Thư kéo chiếc áo ngủ không che được hết cơ thể lên, sau đó vươn ngón tay xoa khóe mắt đỏ bừng của hắn.

Nam Cung Sưởng đã thích ứng với sự “bắt nạt” của chủ nhân, nhưng cơ thể vẫn vô thức cứng đờ, tay chân cũng không biết đặt vào đâu.
Vào ngày hôm đó, người dân kinh thành đã được tận mắt chứng kiến sự tồn tại của hắc long.

Những người ở gần cổng thành nhìn thấy con rồng đen hung hãn kéo ba vị vương gia cùng mười vạn đại quân vào vòng xoáy vòi rồng.

Trận chiến bức vua thoái vị này còn chưa bắt đầu mà đã bị chôn vùi dưới móng vuốt của con rồng đen giận dữ đang muốn phát tiết những cảm xúc bị đè nén ở trong lòng.
Nam Cung Sưởng chưa bao giờ được ăn no, mỗi lần hắn đều có cảm giác như còn thiếu một chút nữa.

Kết quả của việc ăn không đủ no chính là nội tâm của hắn càng ngày càng vặn vẹo, cũng càng ngày càng biến thái.

Một số trò chơi mà hắn và Tô Tĩnh Thư chưa từng chơi ở kiếp trước, thì đều được nghiên cứu ra trong cái thời đại lạc hậu và bảo thủ này.
Lục Liễu đáp: “Nghe nói là để hắn mang một cung nhân đến cung Trường Lạc ạ.”

Tô Tĩnh Thư phất tay: “Tất cả đi xuống đi, đợi A Sưởng trở về bảo hắn trực tiếp vào đây.”

“Dạ.”
Có thể tưởng tượng được Nam Cung Sưởng đã bị bức đến trình độ nào.

Có câu nói thế này, đừng chết trong biến thái mà hãy bùng nổ trong biến thái!

Sau khi giải quyết xong đám người lòng lang dạ thú muốn mưu đồ soán vị kia, con rồng đen uy nghiêm hùng dũng bay thẳng về phía hoàng cung.
Tiểu hoàng đế tại vị mười năm, trải qua ba lần nguy cơ, năm lần ám sát, đều được vị thái giám tên gọi A Sưởng ở bên cạnh thái hậu giải quyết dễ dàng.

Thái hậu và vị nam sủng này cùng buông rèm chấp chính, ngăn cản tất cả âm mưu dương mưu cho tiểu hoàng đế.

Ngày tiểu hoàng đế trưởng thành, thái hậu trả lại quyền hành, còn thuận tiện dọn dẹp một lần đám quan lại trong triều.
Người phụ nữ của hắn thật tàn nhẫn!

Rõ ràng có thuốc để hắn khôi phục, nhưng lại giấu tận hai năm.

Hai năm qua hắn trải qua đủ loại cảm xúc, quá là đau đớn.
Nam Cung Sưởng thay đổi thái độ cung kính trước đó, khóe môi cong lên nở nụ cười tà ác: “Tĩnh Thư, em thật là độc ác!”

Hắn dịch chuyển tức thời đến trước mặt Tô Tĩnh Thư, chỉ nghe một tiếng xoẹt vang lên.

Có thứ gì đó bị phá hủy một cách thô bạo.
Từ trong điện truyền đến một giọng nói quen thuộc, khàn khàn nở nụ cười trầm thấp có chút quyến rũ.

Yết hầu của Nam Cung Sưởng căng lên, hắn đè xuống đủ loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo trong đầu, hèn mọn khom người, cúi đầu đi vào nội điện.

Tô Tĩnh Thư mặc bộ đồ ngủ bằng vải trong suốt, tư thế lười biếng nằm nghiêng trên giường, một tay chống trán.
Đôi mắt đờ đẫn của cô ta khẽ chuyển động, đột nhiên cô ta nghĩ đến măng mọc mùa xuân.

Trong không khí dường như ngửi thấy mùi mưa phùn của mùa xuân, sau khi mưa tạnh, trong rừng trúc mọc lên từng mảng măng non.

Không gỡ lá trúc và cỏ dại xung quanh ra thì không thể nhìn thấy được, măng non cũng chỉ vừa mới nhú mà thôi.
Tiểu hoàng đế phái người đến ân cần thăm hỏi, người còn chưa bước vào cửa điện cung Vị Ương mà đã nghe thấy những âm thanh hoang đường ở bên trong, người nọ che khuôn mặt đỏ bừng rồi quay trở về báo cáo.

Tô Tĩnh Thư nắm giữ triều chính mười năm, không một ai trong hậu cung là không biết cô ta có một nam sủng, là một tên tiểu thái giám do tiên hoàng hậu tặng cho cô ta.

Trong mười năm qua, hai người yêu đương thắm thiết như thể trong cung không có người vậy, có thể nói là gan to bằng trời.
Lục Liễu cùng đám cung nhân nhanh chóng rút lui.

Nửa canh giờ sau, Nam Cung Sưởng bước đi đều tăm tắp như được đo bằng thước kẻ, quay trở lại cung Trường Lạc.

Lục Liễu bước nhanh về phía trước, truyền đạt ý chỉ của thái hậu.
Tô Tĩnh Thư nhìn dáng vẻ rối rắm và đau khổ của hắn mà tâm tình vô cùng vui sướng, bàn chân nâng cằm đối phương rời đi, ép vào vạt áo của đối phương.

Bàn chân xinh đẹp trắng muốt như ngọc móc nhẹ.

Trang phục tổng quản thái giám trên người Nam Cung Sưởng bị giật ra.
Nhìn thấy Nam Cung Sưởng đi tới, trên mặt cô ta nở một nụ cười tà ác.

Nô tài thỉnh an nương nương.”

Nam Cung Sưởng tiến lên và quỳ xuống đất.
Tô Tĩnh Thư tựa người trên giường mỹ nhân, hưởng thụ sự phục vụ bóp vai đấm chân của các cungc nhân, nhìn vẻ mệt mỏi nơi bọng mắt khiến người ta cảm thấy thương xót.

Cô ta vốn là mỹ nhân, trên người luôn có thứ khí chất caó học thức và gia giáo, điềm đạm trang nhã.

Một mỹ nhân như vậy tuổi còn trẻ mà đã phải thủ tiết, hơn nữa từ lúc vào cung đến giờ chẳng có nổi một cơ hội được trở thành phụ nữ thật sự, khiến có một số người vừa hâm mộ lại vừa chế giễu cô ta.
Nhìn đống măng xuân trông nhỏ và tươi, nhưng thực ra còn không thể khơi dậy cảm giác thèm ăn của người ta.

Tuy nhiên sự tồn tại của nó cũng đủ khiến người ta mong chờ khoảnh khắc nó trưởng thành và bày ra bàn để mọi người thưởng thức.

Tô Tĩnh Thư không thể ngờ được rằng lại còn có một bước ngoặt như vậy.
Nam Cung Sưởng quá sợ hãi: “Nương nương!”

Tô Tĩnh Thư cúi người, nắm lấy cổ áo đối phương và kéo đến trước mặt mình.

Cô mỉm cười, lên tiếng dụ dỗ: “A Sưởng à, ngươi ở lại với ta có được không?”
Nói rồi, không cho Nam Cung Sưởng có cơ hội cự tuyệt, Tô Tĩnh Thư đã cứ thế ném người lên chiếc giường phía sau.

Cũng không biết một người phụ nữ trông chân yếu tay mềm như cô ta lấy sức lực ở đây ra, mà có thể dễ dàng nhấc một người đàn ông trưởng thành lên như thế.

Nam Cung Sưởng hãi hùng khiếp vía, sắc mặt cũng thay đổi.
Cô ta liếc nhìn Nam Cung Sưởng mặt đỏ bừng ở bên cạnh.

Anh chàng này trông giống như vừa được vớt ra từ trong nước vậy, trông có vẻ bị bào mòn một cách tàn nhẫn.

Một lúc lâu sau Tô Tĩnh Thư mới ổn định lại hơi thở, cô ta hỏi đầy ẩn ý: “Lúc ngươi tiến cung đã hối lộ thái giám hành hình à?”
Tô Tĩnh Thư vòng tay qua cổ Nam Cung Sưởng, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “A Sưởng, em đợi anh rất lâu rồi.”

Nghe giọng có vẻ rất tủi thân.

Nếu như cô ta không cười thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn.
Nhưng Tô Tĩnh Thư làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được.



Một lúc lâu sau, Tô Tĩnh Thư ngửa đầu, hai mắt thất thần, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Nam Cung Sưởng gật đầu, bước nhanh đi vào tẩm điện.

Trong cung điện rộng lớn không có một ai, không hề có bóng dáng của Tô Tĩnh Thư.

“A Sưởng à? Vào đi.”
Hắn đúng là thái giám thật, nhưng cũng không phải là không biết chuyện nam nữ, đương nhiên hiểu được sự ấm ức trong lòng nương nương.

Nếu như... nếu như hắn...

Nam Cung Sưởng nhanh chóng nhắm mắt lại, đè xuống ý nghĩ đại nghịch bất đạo trong lòng.
Nam Cung Sưởng nghiến răng nghiến lợi cười: “Được, được lắm! Tiếp theo đây tôi cam đoan sẽ để nương nương được hưởng thụ vô tận, để quãng đời còn lại nương nương ngày ngày nhớ tới đều sẽ phải khắc-cốt-ghi-tâm!”

Đôi mắt Tô Tĩnh Thư hơi mở to, cảm nhận được sự đột ngột ở bụng, đáy mắt cô ta hiện lên một chút sợ hãi.

Mẹ ôi!
Tia dục vọng chợt lóe lên trong mắt đối phương không thoát khỏi hai mắt của Tô Tĩnh Thư.

Trong lòng cô cười thầm, nhưng ngoài miệng lại phiền não như trước đây, nói mình rất tủi thân: “A Sưởng à, rất nhiều rất nhiều người đều bàn ra tán vào và trào phúng ở sau lưng ai gia, bọn họ nói cả đời này ta cũng không thể làm đàn bà thực sự được.”

Bàn tay để xuôi ở bên người của Nam Cung Sưởng vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Hắn hoảng sợ bất an, vội vàng bò dậy.

Tô Tĩnh Thư đưa tay dễ dàng đè hắn lại, trên mặt lộ ra vẻ chờ đợi được ăn sau khi đi săn.

Cô ta cười híp mắt xích lại gần Nam Cung Sưởng, gạt đi những sợi tóc vương trên mặt hắn rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Tô Tĩnh Thư nghiêng người thơm nhẹ lên má hắn.

Cô cười híp mắt, nói: “Ngươi đúng là được ông trời ưu ái, thôi thì cứ như vậy đi, tuy nhỏ nhưng được cái tinh xảo, ta không chê ngươi.”

Lọ thuốc màu trắng nằm ở trên bàn không ai ngó ngàng tới.
Có ai mà không biết, từ khi tiên hoàng đăng cơ cho đến lúc băng hà, hắn chưa từng chạm vào người phụ nữ nào trong hậu cung.

Tô Tĩnh Thư bị người ta ước ao ghen tị, lúc này đang cầm chiếc bình sứ trắng trong tay.

Đây là thứ mà cô công chúa nhỏ nhà họ Hoắc để lại cho cô ta trước khi rời đi, chỉ cần cho Nam Cung Sưởng uống thuốc này, hắn sẽ lập tức khôi phục lại ký ức, thậm chí khôi phục cả bản thể thần thú Long tộc thượng cổ.
Hâm mộ cô ta từ quý phi lên thái hậu, nắm giữ quyền lực trong hậu cung, còn được tiên hoàng và tiên hoàng hậu ban cho quyền lực buông rèm chấp chính.

Hâm mộ cha cô ta là một trong những đại thần phụ tá, hâm mộ địa vị của nhà họ Tô lên như diều gặp gió kể từ lúc bọn họ trấn thủ Bắc Cương.

Còn người biết nội tình thì cười nhạo cô ta không bao giờ có thể trở thành phụ nữ thực thụ, và mãi mãi cũng sẽ không được trải nghiệm cảm giác làm phụ nữ là như thế nào.
Nam Cung Sưởng nghe vậy thì cảm động nước mắt lưng tròng, hắn không hề biết mình đã bỏ lỡ điều gì.

Hai năm sau đó, bọn họ đều ở bên nhau như thế.

Hai người này, đem so sánh với kiếp trước điên cuồng, thì bây giờ làm đủ loại cũng khá tươi mới, nhưng bọn họ đều rất thích thú.
Khuôn mặt trơn bóng của Nam Cung Sưởng lập tức ẩn hiện những vảy rồng màu đen, trên người hắn tràn ngập một làn sương đen dày đặc.

Tiếng rồng ngâm vang vọng trong hoàng cung.

Một con rồng đen uy nghiêm và hùng dũng lao ra từ cung Vị Ương, bay cao lên trời và xuyên thẳng qua giữa những đám mây.
Tô Tĩnh Thư ở trong cung Vị Ương dường như biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nên đã sớm bảo cung nhân hầu hạ mình tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ màu vàng sáng và kiên nhẫn chờ đợi.

Gương mặt cô ta tươi cười, trông có vẻ rất mong chờ.

Một lúc lâu sau, Nam Cung Sưởng mặc trang phục thái giám bước những bước đi mạnh mẽ tiến vào trong tẩm điện.
Hình như cô ta chơi đùa hơi quá rồi!

Giờ cô ta cầu xin tha thứ có còn kịp không nhỉ.

Thực tế thì, đã không còn kịp nữa rồi.
Bản chất của Long vốn dâm.

Chèn ép một thời gian quá lâu, ai biết sẽ xảy ra vấn đề gì.

Một tháng sau đó, cửa điện trong cung Vị Ương vẫn đóng kín.
Nam Cung Sưởng ôm Tô Tĩnh Thư rồi dịch chuyển tức thời đến nội điện, không hề cho Tô Tĩnh Thư có cơ hội lên tiếng.

Trong kế hoạch trả thù của hắn chỉ có một mục đích duy nhất – những giọt nước mắt hối hận của đối phương.

Hắn muốn Tô Tĩnh Thư hiểu rõ một chuyện, có một số bản năng của Long tộc không thể bị khiêu khích được.
Hai năm sau, các anh em của tiên hoàng ở đất phong lại rục rịch muốn nổi dậy, chiếc ghế rồng của tiểu hoàng đế lung lay.

Ba vị vương gia dẫn mười vạn đại quân tiến đến hoàng thành, lấy danh nghĩa diệt trừ yêu hậu, muốn ép hoàng đế ra lệnh cho chư hầu.

Nguy cơ gần ngay trước mắt, Tô Tĩnh Thư bèn lấy thuốc mà Hoắc Dư Ninh để lại cho cô ta, nhét vào trong miệng Nam Cung Sưởng.
Một năm sau, tiểu hoàng đế báo tin vui, nói hoàng hậu sinh cho cậu một đứa con trai.

Tô Tĩnh Thư đọc xong liền đốt, chưa bao giờ trả lời một phong thư nào.

Nhưng khi hoàng đế gặp nguy hiểm, cô ta và Nam Cung Sưởng sẽ luôn xuất hiện ngay lập tức.
Nhưng Tô Tĩnh Thư biết đối phương còn chưa khôi phục ký ức, có lẽ là sự tà ác đã khắc sâu trong xương cốt vô tình được giải phóng khi chạm vào điểm mấu chốt.

Tô Tĩnh Thư ngồi dậy, duỗi đôi chân ngọc ra và đỡ chiếc cằm trơn bóng của Nam Cung Sưởng.

Mũi chân của cô ta hơi dùng sức, nâng khuôn mặt sạch sẽ của Nam Cung Sưởng lên.
Tô Tĩnh Thư ngồi thẳng người lên, vẫy tay đuổi cung nhân bên cạnh và trầm giọng hỏi: “A Sưởng đâu?”

Lục Liễu khom người, cung kính trả lời: “Nam Cung công công tới cung Càn Thanh gặp hoàng thượng ạ.”

Tô Tĩnh Thư cầm bình thuốc màu trắng đặt lên mặt bàn, chậm rãi hỏi: “Tiểu hoàng đế tìm hắn làm cái gì?”
Tô Tĩnh Thư không bảo hắn đứng dậy, cô ta nhìn chằm chằm vào người đang quỳ trên mặt đất, giả vờ buồn bã hỏi: “A Sưởng à, có rất nhiều người đang cười nhạo ai gia.”

Nam Cung Sưởng nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ phục tùng: “Là ai vậy? Nô tài giúp người trút giận!”

Giọng điệu phách lối vô sỉ quen thuộc này, thật sự làm cho người ta hoài niệm mà.
Hai tai của Nam Cung Sưởng đỏ bừng, hắn nhẹ giọng nói: “Nô tài không hề.”

“Nhưng ngươi không tính là...” Tô Tĩnh Thư liếc nhìn xuống dưới: “Thái giám thật.”

Nam Cung Sưởng đang tâm tình nhộn nhạo, nghe thấy vậy thì chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Một ngày nọ, Tô Tĩnh Thư giống như cảm ứng được cái gì đó, cô ta đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.

Cô ta ôm người đàn ông bên cạnh rồi nhẹ giọng nói một câu: “A Sưởng, chúng ta rời đi đi.”