Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 142: Tiêu vân sâm bị câu xà chui vào quần



Một lúc sau, trên mặt Từ Ân Hạo xuất hiện biểu cảm vì diệu.

“Tôi nhớ rồi, nửa năm trước do yêu cầu của bộ phim, đạo diễn bảo Tiêu Vân Sâm q1uay cảnh đánh nhau dưới nước, hôm đó xảy ra một chuyện không quá lớn.”

Khi Từ Ân Hạo nhắc đến việc này, vẻ mặt tái nhợt của Tiêu Vân Sâm c2hìm xuống. “Hình như vậy, lúc đó tôi cũng ở trong nước, con rắn đó trông rất kỳ lạ.”

Tần Nguyễn đưa tay lên để trán, nói như vậy thì rất có thể là do Tiêu Vân Sâm mang con Cầu Xà về từ lúc quay phim trên núi.

Câu Xà và nữ quỷ là hai chuyện khác nhau.
Có thể thấy rằng kỷ niệm đó không hề tốt đẹp gì đối với Tiêu Vân Sâm. Nhưng anh ta cũng không ngăn cản Từ Ân Hạo nói ra.
Từ Ân Hạo lén lút liếc nhìn Tiêu Vân Sâm, thấy anh ta không ngăn cản thì tiếp tục nói: “Sau khi Vân Sâm kết thúc cảnh đấu võ dưới nước và chuẩn 7bị lên bờ, cậu ấy bỗng đứng yên bất động. Mọi người xung quanh đều đang bận rộn, quản lý hiện trường nhận thấy vẻ mặt của Vân Sâm khó coi, anh ta 2nghĩ rằng cậu ấy bị chuột rút nên vội vàng sai người kéo lên.”

Nói đến đây, Từ Ân Hạo tỏ vẻ xấu hổ, dường như có điều gì đó khó nói.
<0br>Thái độ lằng nhằng của anh ta thật sự rất khó chịu.

“Sau đó thì sao?” Tần Nguyễn nhíu mày: “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, hai tiếng sau chính là lúc âm khí của nữ quỷ mạnh nhất, đừng lãng phí thời gian.”
Con rắn kỳ quái?

Tần Nguyễn hỏi: “Con rắn đó to cỡ nào?”

“Chiều dài khoảng một mét.”
Từ Ân Hạo không hề giấu giếm: “Vân Sâm sợ rắn.”

“...” Tần Nguyễn trợn mắt, khóe môi không tự chủ được giật giật.

Nếu Tiêu Vân Sâm nhìn thấy con Câu Xà dài hai mươi mét ở ngoài sân, chắc anh ta sẽ ngất đi vì sợ hãi mất. Tần Nguyễn liếc mắt nhìn Tiêu Vân Sâm gần như sắp ngất, cô hỏi: “Con rắn đó có hai cái móc ở đuôi đúng không?”
Từ An Hạo dìu Tiêu Vân Sâm đến ngồi trên ghế sô pha, sau đó vỗ nhẹ vào lưng ảnh để Tiêu.

“Tôi không sao, mọi người tiếp tục đi!” Giọng của Tiêu Vân Sâm cứng đờ, rõ ràng có gì đó không ổn.

Phản ứng của anh ta lúc này giống hệt phụ nữ có thai, Tần Nguyễn nhíu mày: “Anh ta bị sao vậy?”
Bây giờ vẫn chưa rõ tại sao nữ quỷ lại quấn lấy Tiêu Vân Sâm.

“Ngoài chuyện này ra, còn có chuyện kỳ lạ nào khác không?”

“Không có, cảnh đánh nhau dưới nước là công việc cuối cùng của bộ phim, sau khi trở về thủ đô không bao lâu thì bộ phim cũng đóng máy.”

Tần Nguyễn xoa đầu ngón tay, cô đi đến chỗ Tiêu Vân Sâm.

“Đào hoa kiếp khác với đào hoa sát, đào hoa kiếp gây ra tình duyên lỡ dở, còn đào hoa sát sẽ khiến anh gặp đen đủi, có lẽ là một số vết thương nhỏ, bị kẻ xấu hãm hại, thậm chí liên tục đau ốm, nhưng nó không quá đáng ngại, ít nhất không làm anh mất mạng. Nhưng tình huống bây giờ của anh hơi khác, anh chọc phải nữ quỷ đã chết cả trăm năm, dây dưa đào hoa sát với quỷ sẽ lấy tính mạng của anh.”