Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 167: Tần nguyễn bị khiêu khích và biết về video trên diễn đàn



Nhưng không có ngoại lệ nào, những nữ sinh muốn thấy Vệ cung cấp thông tin liên lạc lại bị từ chối một lần nữa.

Trước đây ckũng từng có nữ sinh muốn xin số điện thoại của Vệ Lâm Thần. Cô ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng ánh mắt đầy khó chịu: “Video trên diễn đàn trường đã bị xóa rồi, mày có cần dồn tạo vào đường cùng như vậy không?”

Tần Nguyễn không hiểu Hầu Hương Lệ nói gì, cô cau mày, gương mặt đầy hoang mang. Video trên diễn đàn trường thì có liên quan gì tới cô? “Tôi không hiểu cô đang nói gì?
Vì vừa bước xuống cầu thang, Tần Nguyễn đã chạm trán kẻ thù số một của mình.

Hầu Hương Lệ sốt ruột đứng chờ ở tầng dưới.
“Đừng giả vờ!”

Hầu Hương Lệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì mày mà cha tao bị hội đồng quản trị Học viện Thịnh Thế khai trừ, Tần Nguyễn, sao mày có thể khốn nạn đến thế! Tao chỉ đăng video mày được đại gia đón lúc nửa đêm lên diễn đàn trường, mà đó là sự thật, vậy mà mày lại khiến cha tao mất chức giám đốc!”
Hầu Hương Lệ còn chưa kịp nói xong đã bị một người đột nhiên xuất hiện khóa chặt tay với tốc độ cực nhanh.

“Mồm miệng sạch sẽ một chút!” Hoắc Chi đè cánh tay Hầu Hương Lệ, lạnh lùng nói.
Tần Nguyễn ôm sách đứng tại chỗ, cặp lông mi thanh tú hơi cau lại.

Cô đang nghĩ xem hôm nay mình trêu chọc cô ả điên này ở chỗ nào.
Ánh mắt Tần Nguyễn lạnh như băng, cô nhìn Hầu Hương Lệ đầy mỉa mai: “Cô sai rồi, không phải tôi làm”.

Tần Nguyễn không biết những gì Hầu Hương Lệ làm ở sau lưng mình, nhưng đã có người giải quyết thay cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có cái đêm Hoắc Xuyên đưa cô về trường lấy tờ giấy xét nghiệm mang thai, sau đó lại rời đi để đến nhà họ Hoắc.

Hầu Hương Lệ cười lạnh: “Video vừa đăng lên diễn đàn thì đã bị gỡ bỏ, mày không chịu bất cứ tổn thương nào, vậy tại sao cha tạo lại mất chức giám đốc. Tần Nguyễn, bây giờ mày hãy đi tìm thăng đại gia của mày, không, mày gọi cho nó, báo nó khôi phục chức vụ cho cha tạo càng nhanh càng tốt!”
Nhưng đã hơn nửa học kỳ trôi qua mà chưa có ai thành công.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, cô không tiếp tục nhìn cảnh thầy Vệ bị người khác vây quanh, sau khi thu dọn sách vở xong, cô chuồn aqua cửa sau.

Có lẽ hôm nay trước khi ra khỏi nhà, Tần Nguyễn đã không xem ngày.
Khi nhìn thấy Tần Nguyễn bước xuống, cô ta đi tới với vẻ mặt phờ phạc.

Lúc đối phương tới gần, Tần Nguyễn thấy rõ ngọn lửa giận trong mắt cô ta, còn vẻ mặt của cô ta thì vặn vẹo và dữ tợn.
Tần Nguyễn vòng qua đối phương định rời đi, nhưng cánh tay cô đột nhiên bị kéo lại.

“Con khốn này, có phải cái thằng đại gia phía sau mày giở trò không?”
“Cô quay video tôi?” Tần Nguyễn cau mày không vui, cô khẽ mím môi.

Tần Nguyễn cố gắng nhớ lại xem mình được đón đi ở trường vào lúc nửa đêm khi nào.
Giọng nói của cô ta đầy tức giận, cứ như thể muốn cắn xé Tần Nguyễn ra thành nhiều mảnh.

“Có chuyện gì?”
Khóe mắt Hầu Hương Lệ như muốn rách ra, ngọn lửa hận thù trong mắt cô ta như muốn đốt cháy Tần Nguyễn.

“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?
Không cần nghĩ cũng biết, người đó chắc chắn là nhà họ Hoắc.

“Tần Nguyễn, con khốn nạn này.”
“Tần Nguyễn!”

Hầu Hương Lệ đi tới trước mặt Tần Nguyễn, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.
Trồng Hoắc Chi như một bông hoa hồng lạnh lùng, đôi mắt của cô ta đầy dữ tợn.