Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 181: Hai bên giằng co, hành động không đỡ nổi của tam gia



Hình ảnh này đập vào mắt Tam gia nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng ngứa mắt.

Tần Cảnh Sầm nhìn bàn tay đang đưa kra của Hoắc Vân Tiêu, đôi mắt cáo híp lại.

Anh ta giơ tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh và hơi lành lạnh của đối phcương, rồi nói với thái độ xa cách: “Tam gia khách sáo rồi, không dám nhận” Tần Nguyễn nào dám lên tiếng, cô khẩn trương nhìn anh trai mình.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Cảnh Sầm tối sầm lại. Đây là trắng trợn cướp người trong địa bàn của nhà họ Tần rồi!

Tuy nhà họ Tần không địch lại được nhà họ Hoắc, nhưng cũng không thể để người ta bắt nạt như vậy được.
Tần Nguyễn luôn chú ý tới từng động tác của Hoắc Vân Tiêu, vừa nhìn thấy anh cau mày, cô lập tức đứng ra.

“Anh hai, đừng quậy nữa”

Cô nhận lấy bát canh từ tay Hoắc Chi, rồi uống cạn một hơi dưới cái nhìn chăm chú của vô số cặp mắt.
Giọng của Hoắc Vân Tiêu hơi trầm xuống: “Em có đau không?”

Cô bé này quá mảnh mai, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi là sẽ để lại dấu vết.

Chẳng biết sau cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình, trên người cô đã thê thảm đến mức nào nữa.
Hoắc Vân Tiêu bước tới và nhận lấy chiếc bát trong tay cô.

Sau đó, anh dùng ngón tay hơi lạnh của mình lau vệt nước ở khóe môi Tần Nguyễn.

Động tác của Hoắc Vân Tiêu quá thân mật và mập mờ làm Tần Nguyễn thấy hơi xấu hổ, định tránh đi nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng nắm lại phần gáy.
Nụ cười trên môi Hoắc Vân Tiêu dần đọng lại, hai hàng lông mày khẽ nhíu.

Trong canh thảo dược có rất nhiều dược liệu quý, hầm trong sáu, bảy tiếng đồng hồ, rất có lợi cho cơ thể của Tần Nguyễn.

Nếu canh bị nguội thì tác dụng của thảo dược cũng sẽ giảm đi.
“Hoắc Chi”

“Có thuộc hạ” Hoắc Chi lập tức tiến lên.

“Đưa canh tới cho thiếu phu nhân”
Tần đại thiếu nhìn chăm chú vào ánh mắt nặng nề của Hoắc Vân Tiêu, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: “Nguyễn Nguyễn, lại đây”

“..” Tần Nguyễn.

Cô chẳng biết phải nói gì nữa.
Ngay tại khoảnh khắc Tần Cảnh Sầm nắma lấy tay mình, Tam gia đưa tay còn lại ra nhanh chóng kéo Tần Nguyễn về phía mình.

Động tác quả nhanh, không hề cho hai anh em thời gian chuẩn bị.

Bắt được người xong, Tam gia điềm nhiên như không có việc gì mà buông tay Tần Cảnh Sầm ra. Anh nhìn xuống và nắm vuốt chỗ cổ tay hơi hồng hồng của Tần Nguyễn, khẽ cau mày.
“Vâng

Hoắc Chi bê bát canh thảo dược để trên bàn đã lâu, bước từng bước đi tới trước mặt Tần Nguyễn,

Cô ta dùng thái độ cung kính đưa bát canh đến: “Thiếu phu nhân, mời uống canh”
“Nguyễn Nguyễn, đến bên cạnh ba này.”

Tần An Quốc nói một câu giải cứu Tần Nguyễn, cô bèn vội vội vàng vàng đến chỗ cha mình.

Hoắc Tam gia hơi nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt còn được tính là hài lòng.
Tần Nguyễn luống cuống, còn nụ cười trong mắt Hoắc Vân Tiêu càng đậm hơn.

Anh nhẹ giọng nói: “Món canh thảo dược này là đặc biệt chuẩn bị cho em, mùi vị thế nào?”

“Cũng ổn.”

Tần Nguyễn nói thật.

Mặc dù trong canh được bỏ thêm vị thuốc, nhưng hương vị lại không khó ngửi, cũng không khó nuốt.

Nhìn chung, hương vị cũng không tệ lắm.

Hoắc Tam gia nhẹ nhàng gật đầu: “Vì sức khỏe của em và đứa con trong bụng, từ nay về sau mỗi ngày em đều phải uống một bát, uống chán anh sẽ đổi món khác cho em.”