Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 187: Nguyễn nguyễn là người quan trọng trong lòng tam gia



Phát hiện một vụ án giết người, nhưng lại có dính líu đến Tần Nguyễn. Hiện giờ trong bụng của Tần Nguyễn đang mang thai đứa cháu đích tôn đ1ời thứ tư của nhà họ Hoắc, đứa cháu mà ông cụ Hoắc đã mong mỏi bao nhiêu năm, ai dám động đến cô

Không phải Hoắc Dịch Dung kiêu ng2ạo, nhưng bây giờ cho dù là tổng thống có tới, cũng đừng hòng mang người đi. Bên trong gian phòng riêng rơi vào sự yên tĩnh.

Một lát sau, Lục Hàn lên tiếng hỏi: “Tối hôm qua Tần tiểu thư ở bên cạnh Tam gia à?”
Sự cao quý và điềm tĩnh trong mọi cử chỉ của anh mang lại cảm giác áp bức cho người khác.

Nụ cười trên môi Lục Hàn dần cứng lại, khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ bất đắc dĩ.
Lục Hàn kinh ngạc, câu nói này để lộ ra quá nhiều tin tức.

trong nhà?
Tần Nguyễn hiện giờ đã một bước lên trời, trở thành Tam thiếu phu nhân của nhà họ Hoắc rồi. Nếu hôm nay không gặp Hoắc Dịch Dung, mà anh ta thật sự phái người triệu tập Tần Nguyễn đến Cục Cảnh sát, thì rõ ràng là đối đầu với nhà họ Hoắc rồi.

Kể từ khi biết được thân phận hiện giờ của Tần Nguyễn, sắc mặt Lục Hàn vẫn luôn khó coi.
Dù sao Lục Hàn cũng là nhân viên của chính phủ, với chức trách của mình, anh ta không thể tỏ thái độ với người khác.

“Cảm ơn Nhị gia đã nhắc nhở”
Đây đã là vụ thứ năm trong tháng này.

Cùng một cá0ch thức gây án, các nạn nhân đều là nam giới, và các vụ án đều xảy ra vào ban đêm.
Vất vả lắm vụ án mới có manh mối, vậy mà lại một lần nữa rơi vào vòng lặp vô hạn.

Lục Hàn sờ lên mặt dây chuyền ngọc bích rẻ tiền trong túi đựng vật chứng ở mép bàn, vẻ mặt không được tốt cho lắm.
“Cộc cộc..”

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ từ bên ngoài.
Bốn vụ án giết người trước đó đều không có tiến triển, lần này, bọn họ có phát hiện mới ở trên người nạn nhân.

Cảnh sát tìm được một mặt dây chuyền ngọc bích hình tròn giá rẻ không thuộc về nạn nhân.
Hoắc Dịch Dung vẫy tay: “Em ba, đến rồi hả, ngồi đây đi.”

Tay anh ta chỉ vào vị trí bên người mình, giọng điệu thân thiết.
Không đợi hai người trong phòng lên tiếng, cửa đã bị đẩy ra.

Hoắc Xuyên là người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của họ.
“Nếu Tần tiểu thư không có thời gian gây án, vậy thì làm phiền Nhị gia trả mặt dây chuyền này lại cho cô ấy. Tôi còn có việc phải làm trong Cục nên không đợi Tam gia nữa”

Hoắc Dịch Dụng cười: “Đừng vội thế, em ba nhà tôi sẽ tới ngay thôi.”
Lục Hàn im lặng.

Chỉ có thể nói là anh ta vẫn đang nghi ngờ Tần Nguyễn, dù sao những người có liên quan đến nạn nhân đều là nghi phạm.
Tam gia không để lộ cảm xúc của mình nên càng làm cho người ta khó lòng mà dò xét ý của anh.

thủ đô, sự tồn tại của nhà họ Hoắc là siêu việt, Hoắc Tam gia là người thừa kế đời tiếp theo, nên có rất nhiều chuyện mà quyền sinh quyền sát chỉ nằm ở một câu nói của anh.
Lục Hàn còn đang do dự không biết có nên cho quân của mình gọi điện thoại tra hỏi Tần Nguyễn hay không, thì Hoắc Dịch Dung lại phải người tới hẹn anh ta gặp mặt. Cơ hội đưa tới cửa, sao có thể không nắm chặt được. Lục Hàn quyết định hẹn gặp mặt Hoắc Nhị gia trước, chuẩn bị tìm hiểu kỹ tình hình trước khi hành động.

Anh ta dự đoán rất nhiều loại kết quả, nhưng thật không ngờ Tần Nguyễn lại có mối quan hệ sâu sắc như thế với Hoắc Tam gia.
“Thế nào, có tiến triển gì mới à?”

Cuối cùng Hoắc Nhị gia cũng lên tiếng, như thể thuận mồm hỏi vậy.
Lục Hàn cau mày, lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn do cấp dưới trong Cục gửi đến.

Rạng sáng ngày hôm nay lại phá2t hiện thêm một thi thể nam giới, vừa mới có báo cáo khám nghiệm tử thi.
Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu cũng không đặt ở trên người Hoắc Dịch Dung, mà đôi mắt đen nhánh của anh nhìn thẳng vào Lục Hàn đang đứng trong phòng, trong đôi mắt đạm bạc là băng giá lạnh lẽo.

“Tam gia”
Lục Hàn dựa người vào ghế, tư thế và biểu cảm thoải mái hơn rất nhiều.

TAM GIA: CÔ BÉ NHÀ TÔI GẶP PHẢI PHIỀN PHỨC À?
Anh ta mở cửa phòng, cung kính đứng ở cửa, đầu hơi cúi xuống.

Hoắc Vân Tiêu đang rũ mắt xuống chỉnh lại ống tay áo, sau đó anh nâng mắt liếc nhìn gian phòng, điềm nhiên như không thu tầm mắt lại và nện những bước chân tao nhã đi vào bên trong.
Thái độ ngầm thừa nhận này của anh ta đổi lấy tiếng cười đùa cợt của Hoắc Dịch Dung.

“Cậu chủ Lục này, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, một lát nữa em ba nhà tôi đến, cậu nhớ tém tém lại một chút, bây giờ Tần Nguyễn đang là người rất quan trọng trong lòng em ấy đấy”
Tính tình của vị Tam gia này cũng không quá tốt, nểu Hoắc Nhị gia là bụng dạ độc ác, tính khí thất thường, thì Tam gia chỉ có hơn chứ không có kém.

Thủ đoạn của Tam gia khiêm tốn không để lộ ra ngoài, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy.
Nhưng việc khó giải quyết nhất là, gần đây Tần Nguyễn được nhà họ Hoắc đặc biệt chú ý.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, Hoắc Tam gia đã lâu không lộ diện lại khá thân mật với cô gái này.
Họ đã trích xuất dấu vân tay và biết được chiếc mặt dây chuyền này thuộc về Tần Nguyễn, cô con gái ruột mới tìm lại được của Tập đoàn Tần thị.

Cho dù bên ngoài có lời đồn nói rằng Tần Nguyễn là con gái riêng của ông Tần, nhưng với thân phận và lại lịch của Lục Hàn, tất cả các thông tin của Tần Nguyễn có ở trong cơ sở dữ liệu đều được bày ra rõ ràng trước mặt anh ta.
Hoắc Dịch Dung kiên trì nói Tần Nguyễn không liên quan gì đến vụ án mạng, thì nhất định phải có nguyên nhân.

Hoắc Dịch Dung nhíu mày, cười: “Đúng vậy, tối hôm qua Tần Nguyễn ở trong nhà, buổi sáng còn gặp ông nội và bác cả của tôi.”
Cuối cùng vẫn không trốn kịp, anh ta vẫn phải gặp mặt Tam gia.

Có rất nhiều chuyện mà bốn gia tộc lớn còn biết rõ hơn những thế gia phía dưới.
“...” Lục Hàn cảm thấy rất áp lực.

Anh ta thực sự không muốn gặp Tam gia.
Lục Hàn cất giọng khàn khàn, chào hỏi.

Hoắc Vân Tiêu khẽ gật đầu với anh ta, vì có tu dưỡng tốt nên anh không có ác cảm với Lục Hàn.
Hoắc Nhị gia đặt tách trà xuống bàn, anh ta mỉm cười nhìn về phía Lục Hàn. “Cậu vẫn cho rằng hung thủ là Tần Nguyễn?”

Nhưng nụ cười của anh ta không thật lòng.
Không phải nhà họ Hoắc khinh thường người khác, mà là7 vụ án mạng xảy ra đêm hôm qua chắc chắn không có quan hệ gì với Tần Nguyễn.

Vì tối hôm qua, Tần Nguyễn vẫn luôn ở cùng với Hoắc V7ân Tiêu.
Hoắc Vân Tiêu đi đến trước bàn, khí chất trên người anh nhẹ nhàng, trông như một vị quân tử khiêm tốn.

Nhưng, hơi thở lạnh nhạt hờ hững tỏa ra từ tận trong xương cốt của anh khiến người ta thấy thấp thỏm.
Lục Hàn gật đầu, anh ta khẽ cau mày: “Từ đánh giá bên ngoài vết thương của nạn nhân, nó gần như giống hệt với bốn trường hợp trước, nạn nhân đều bị người dùng tay không xé rách lồng ngực, moi tim, ở hiện trường không tìm thấy trái tim bị mất”

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của người đàn ông đối diện, anh ta nói thêm: “Dù là hình dáng của vết thương trên người nạn nhân, hay dấu vết để lại tại hiện trường đều cho thấy hung thủ là phụ nữ”
Tần Nguyễn là cô con gái bị mất tích nhiều năm của nhà họ Tần, trong cơ thể chảy dòng máu của người nhà họ Tần.

Cô sống trong khu dân nghèo ở phía tây thành phố từ nhỏ, cũng giống như hầu hết người ở khu tây, cô biết hút thuốc, uống rượu, tính tình hoang dã, lại xinh đẹp như hoa, vì để tự bảo vệ bản thân mà luyện được thân thủ khá tốt.
Thật là khiến người ta đau đầu. Nếu anh ta quay về Cục và báo cho các cấp dưới biết rằng phát hiện lần này chẳng có một chút ý nghĩa nào, chẳng biết bọn họ sẽ làm ầm ĩ lên thể nào nữa.

Lục Hàn trầm tư một lát, cảm thấy không khí ngột ngạt, anh ta đứng dậy.
Với địa vị cùng gia thế của anh ta, có thể đi tới hiện tại cũng đủ để chứng minh năng lực của anh ta không tầm thường.