Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 190: Tam gia



Tất nhiên rồi!”

Lục Hàn thu lại sự chính trực trên người mình, và tỏa ra khí chất thong dong kiêu ngạo vốn có của con ckháu nhà hào môn.

Trong một hai năm trở lại đây, anh ta bắt đầu tiếp quản công việc của gia tộc, chuẩn bị chính thức nhcận sự an bài của gia tộc, bắt đầu tiến vào nội các. Hai người cùng đứng dậy và rời khỏi phòng riêng của quán trà.

Tần Nguyễn được ăn lại món nạm bò hầm cà chua của ba cha con nhà họ Tần, mùi vị vẫn quen thuộc như kiếp trước.

Cho đến khi ăn no căng, đôi đũa trên tay cô vẫn chưa dừng lại.
Tần An Quốc thấy thế vội vàng ngăn cản: Nguyễn Nguyễn, con đừng ăn nữa, con đã ăn hai bát rồi đấy” Ông lập tức nháy mắt với hai đứa con trai, để họ mau chóng dọn bát thịt bò đi.

Tần Cảnh Sầm và Tần Muội bước nhanh về phía trước.

Hai người bọn họ, một người cầm đôi đũa trong tay Tần Nguyễn, một người lấy bát nạm bò hầm cà chua còn lại ở trên bàn.
“Vậy là tốt rồi” Hoắc Dịch Dụng cười thỏa mãn: “Có một số người nếu không nhận được một bài học thì e rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ học được cách an phận thủ thường. Nếu nhà họ Lục không can thiệp vào thì chuyện kia sẽ dễ làm hơn nhiều”.

Lục Hàn lại tỏ rõ thái độ một lần nữa: “Nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không bao giờ cấu kết với bọn họ làm việc xấu!”

Hoắc Dịch Dung: “Vậy tôi không tiễn cậu, đi thong thả nhé”
“Không sao, bệnh cũ thôi.”

“Vậy em nghỉ ngơi ở công ty đi, đến giờ lại đi đón em dâu”

“Vâng”
Sau khi Lục Hàn rời đi, Hoắc Dịch Dung vẫn giữ nguyên dáng ngồi lười nhác và thiếu nhã nhặn của mình.

Anh ta nhìn chằm chằm vào thứ trong túi đựng vật chứng và hỏi: “Em ba này, em định đưa mặt dây chuyền bằng ngọc này cho em dâu thế nào?”

“Chẳng phải là Cục điều tra hình sự tìm được tới chỗ Tần Nguyễn là từ video trong camera giám sát của xe taxi à. Cứ nói với cô ấy là đồ của cô bị rơi trên xe taxi”
Gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn vụ xuống, Tần An Quốc bèn vội vàng an ủi: “Nguyễn Nguyễn à, nếu con vẫn còn muốn ăn, lần sau ba và hai anh sẽ nấu cho con ăn nhé!

“Dạ”

Tần Nguyễn cố gắng hết sức kìm nén sự chua xót trong lòng, để trên mặt không lộ ra vẻ sầu khổ và buồn phiền.
Thầm nghĩ, cô bé kia ở khu tây đã từng gỡ tay gỡ chân của người ta rồi đấy, thế mà em ba lại xem cô ấy như mèo con. “Được thôi.”

Anh ta cũng chẳng có quyền lên tiếng về chuyện của hai người này.

Hoắc Dịch Dung ngồi thẳng người lên: “Cũng muộn rồi đấy, về nhà nhé?”
“Em không định nói cho em dâu biết chuyện vụ án à?”

“Cô ấy còn nhỏ, đừng để những chuyện này làm cô ấy sợ”

Hoắc Dịch Dung nghe vậy mà khóe môi giật giật.
Lục Hàn gật đầu, rồi lại nhìn về phía Hoắc Vân Tiêu đang ngồi trầm tĩnh ở bên cạnh.

“Tam gia, tôi xin đi trước, hôm nào sẽ lại đến nhà thăm hỏi”

Hoắc Vân Tiêu ngước mắt lên, trên môi mang theo nụ cười nhẹ như gió xuân, vẻ mặt ôn hòa, anh nói: “Đi đi”
Thân là người cầm quyền đời tiếp theo của nhà họ Lục, anh ta đươnga nhiên có tư cách đại diện cho nhà họ Lục.

Nếu cha anh ta mà biết nhà họ Tiêu không an phận, thì cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như anh ta thôi.

Đối với bọn họ, nhà họ Tiêu vừa là nỗi đau vừa là điều cấm kỵ.
Tần Cảnh Sầm bước ra từ phòng bếp, anh ta đưa tay kéo cánh tay của Tần Nguyễn.

Động tác của anh ta rất cẩn thận, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn xuống bụng Tần Nguyễn, từ lời nói đến hành động đều quá thận trọng.

Trong mắt Tần Nguyễn toát lên vẻ bất đắc dĩ.