Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 193: Tần muội



Người hầu của nhà họ Tần đến báo rằng, ngài Hoắc đã đến vào lúc ban ngày, bây giờ lại tới.

Hoắc Vân Tiêu là tới đón Tần 1Nguyễn. “Không đi!” Mặt mũi Tần Muội tràn đầy ghét bỏ.

Anh ta không thèm đến đó tự tìm tai vạ đầu.
Bất kể cả hai đã bắt đầu như thế nào, bây giờ họ đăng ký kết hôn thì đã gắn chặt với nhau rồi.

Nhưng anh ta không cam tâm.
Tần Muội đứng gần đây nhìn thấy cảnh này mà tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta đứng to lù lù ở đây mà lại bị phớt lờ hoàn toàn.
Tần Muội nghe xong cả giận nói: “Không phải chứ, anh ta muốn làm gì? Anh ta chẳng coi mình là người ngoài nhỉ!”2 Tần Nguyễn nghe thấy Hoắc Tam gia tới thì khẽ cười.

Đối mặt với Tần Muội đang tức giận, cô cũng chẳng thèm nhíu mày. <7br>
Cô lên tiếng xoa dịu anh trai: “Anh hai à, Tam gia là cha của đứa bé, em với anh ấy đã đăng ký kết hôn, hiện tại em cũng7 coi như là người của nhà họ Hoắc rồi” “Làm gì có chuyện?!” Vẻ mặt của Tần Muội vừa phách lối vừa vô lại: “Anh cùng ba và anh c2ả đều không đồng ý, chuyện đăng ký kết hôn của hai người không được tính!” Trong thâm tâm anh ta làm sao lại không biết trong b0ụng em gái đang mang thai con của Tam gia.
Cô đứng dậy vỗ vai Tần Muội.

“Anh ở nhà một mình nhé, em đi trước đây”
“Ngày mai em có tiết học, khi nào có thời gian em sẽ trở lại” “Bắt buộc phải đi à?”

Tần Muội kéo cánh tay của cô, hỏi lại lần nữa.
“Anh không muốn em đi.”

“Anh hai à, đâu phải em đến nhà họ Hoắc xong sẽ không quay trở lại, anh như thế này làm cho em có cảm giác mình đến đây để làm trâu làm ngựa, và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa ấy”
“Vậy anh phải nói thế nào với ba và anh cả đây?”

Ban ngày Tần Muội còn thề lên thì xuống, cam đoan sẽ chăm sóc tốt cho em gái.
Nghe cô nói những điều này dường như cũng là một loại hưởng thụ.

Anh mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng: “Về nhà trước vậy, đợi khi nào em đói anh sẽ bảo người làm cho em ăn.”
“Em đã đồng ý rồi, làm người phải biết nói lời giữ lời chứ”

Tần Nguyễn vẫn còn đang băn khoăn về chuyện sinh khí trên người Hoắc Vân Tiêu bị cắn nuốt, đêm nay dù có thế nào thì cô cũng muốn tiến hành chải vuốt đám sương mù màu đen kia cho anh
Lần này Tần Nguyễn mà đi, chắc chắn anh ta sẽ bị cha và anh trai khiển trách.

“Lát nữa em sẽ nhắn tin báo cho họ một tiếng.” Thấy Tam gia sắp đến gần, Tần Nguyễn vội vàng dặn dò: “Gần đây bên ngoài không yên ổn, anh hai cố gắng đừng đi ra ngoài vào buổi tối”
Tần Nguyễn không thể hiểu nổi cái dáng vẻ tha thiết, làm như cô sắp đi chịu khổ này của Tần Muội.

Tần Muội bĩu môi: “Vậy khi nào em trở về.”
“Em không đói, buổi chiều em ăn canh và ăn món nạm bò hầm cà chua rồi, còn ăn rất nhiều hoa quả nữa”

Nghe cô liệt kê những thứ đã ăn chiều nay, trong lòng Hoắc Vân Tiêu có cảm giác rất khác lạ.
Nhìn thấy đứa em gái cuối cùng cũng đến gần bọn họ, còn chưa kịp hâm nóng tình cảm thì đã bị người ta bắt đi mất rồi, cho dù là ai cũng không thể vui nổi.

Khóe mắt Tần Nguyễn liếc thấy Hoắc Vân Tiêu đang dẫn người đi vào.
Nói xong, cô nhấc chân đi về phía Hoắc Vân Tiêu.

Tam gia nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cưng chiều hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng mày: “Kho vũ khí của nhà họ Hoắc có rất nhiều đồ chơi hay ho, cậu có thể đi luyện tay một chút, tiện thể ở cùng với Nguyễn Nguyễn, trong nhà vẫn còn rất nhiều phòng trống đấy”

Tần Muội có vẻ hơi dao động, nhưng anh ta cũng không đồng ý ngay.