Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 197: Vong hồn bám vào mặt dây chuyền ngọc rẻ tiền



Đợi khi nào cô ấy được nghỉ, chúng ta ra biển chơi”

Hoắc Vân Tiêu không chờ Tần Nguyễn lên tiếng mà đã đồng ý thay cô. Nhưng lúc này, anh ta nhìn Tần Nguyễn chăm chú, lòng thầm nghĩ so với gia chủ nhà họ Tô thì em ba nhà anh ta càng cao hơn một bậc.

Nhìn con hồ ly nhỏ Tần Nguyễn này đi, được em ba dạy đến mức không dám lộ móng vuốt ra ngoài, ngoan ngoãn vô hại như một chú mèo con.
Tam gia không khỏi thở dài trong lòng, anh thật sự già rồi. ®

Tần Nguyễn nghi hoặc nhìn người đàn ông bên cạnh, và bắt gặp ánh mắt mỉm cười bất đắc dĩ của anh.
“Đây đúng là đồ của em, sao anh lại có được?”

Tần Nguyễn đưa tay ra nhận lấy món đồ, cô hơi cụp mắt xuống, che giấu đi vẻ hung ác trên khuôn mặt và trong ánh mắt.
Hôm nay lúc đến nhà họ Tần đón Tần Nguyễn, anh thấy rõ khi cô ở chung với Tần Muội, trên mặt cô để lộ ra thần thái chưa từng có khi ở bên cạnh anh.

Đúng là ở chung với người đồng trang lứa sẽ có nhiều chủ đề để nói hơn. Cách ba tuổi đã như cách một thế hệ rồi, giữa bọn họ chênh lệch chín tuổi là kém hẳn một tầng vai vế.
Nhận thấy vẻ mặt của cô không đúng, Hoắc Vân Tiêu không chỉ ra vấn đề xưng hô của cô: “Em làm rơi trên xe taxi”

Đôi lông mày xinh đẹp của Tần Nguyễn hơi cau lại, cô hỏi: “Có phải có liên quan đến vụ án mạng xảy ra lúc rạng sáng nay ở gần khu tây không?”
Không ổn?

Quá không ổn ấy chứ!
“Nguyễn Nguyễn, em xem đây có phải là đồ của em không?”

Chiếc mặt dây chuyền đã bị Hoắc Vân Tiêu lấy ra khỏi túi đựng vật chứng, vết máu phía trên cũng được anh lau sạch.
Hoắc Dịch Dung hơi nheo mắt lại, tựa hồ không để ý thấy giữa hai người này có chút mập mờ.

Anh ta cười bảo: “Cứ quyết định như vậy đi”
Anh cảm thấy đề nghị của anh họ không tệ.

Sắp đến nghỉ hè rồi, Tần Nguyễn có thể raa ngoài chơi, chứ cứ ở nhà mãi với anh lại thấy buồn chán.
Trong đầu Hoắc Dịch Dung lại nghĩ thầm, cô bé này ngoan như vậy thật sự không có vẻ gì là hung tàn như trong tư liệu điều tra được.

Em ba nói gia chủ nhà họ Tô có cách dạy vợ.
Tần Nguyễn siết chặt mặt dây chuyền ngọc rẻ tiền trong tay, cô hít sâu một hơi.

“Tam gia tìm được thứ này ở đâu?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung trở nên hơi ảm đạm, khóe môi của anh ta cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý rồi rời đi.

Hoắc Dịch Dung vừa đi, Hoắc Vân Tiêu đã lấy ra mặt dây chuyền hình tròn bằng ngọc rẻ tiền mà ban ngày lấy được ở chỗ Lục Hàn.
Vìk sức khỏe không tốt nên anh rất ít khi ra ngoài, có đôi khi gặp gió ở ngoài vườn thôi mà cũng có thể bị ốm nặng.

Tần Nguyễn mới cmười chín tuổi, đang ở tuổi ham chơi.
Mặt dây chuyền cố định bằng một sợi dây màu đỏ được đưa đến trước mặt Tần Nguyễn, nhưng bên trong đôi mắt trong veo như thủy tinh của cô cũng không có sự vui sướng khi tìm lại được món đồ đã mất.

Trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô bắn ra một ánh nhìn lạnh như băng, nếu nhìn kỹ có thể thấy ở sâu trong mắt cô đang tràn ra tia sáng âm u và tàn nhẫn.
Hoắc Vân Tiêu không định nói cho cô biết về vụ án mạng, nhưng Tần Nguyễn đã chủ động đề cập tới, anh cũng không muốn nói dối cô.

Thậm chí anh còn hơi tò mò, không biết làm thế nào mà cô bé này lại nói chắc như đinh đóng cột là có liên quan đến vụ án mạng đó.
Động tác của cô rất nhanh, nhưng vẫn bị Hoắc Vân Tiêu đang ngồi ngay bên cạnh cô nhìn thấy.

“Sao thế? Có cái gì không ổn à?”
Tần Nguyễn làm sao mà biết được à, bởi vì hai mắt của cô có thể nhìn thấy tất cả những thứ tăm tối trên đời này.

Cho dù vết máu trên mặt dây chuyền có được xử lý sạch sẽ đến đâu, thì vết máu còn sót lại bám sâu vào đường vân hoa văn của mặt dây chuyền cũng không thể nào lau sạch được.

Luồng sát khí dày đặc tỏa ra từ mặt dây chuyền đập vào mặt cô.