Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 201: Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, cảm ơn gia đình



Tần Nguyễn ngẩng đầu đối mặt với gương mặt cứng đơ của hai vị sứ giả, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Đã làm phiền hai vị sứ giả rồi.”

“1Ngài quá khách sáo”

Tiếng nói của hai vị sứ giá vừa dứt thì ngay lập tức họ biến mất khỏi căn phòng. “Chào cô, tôi có vài điều muốn hỏi. Các cô đã thông báo cho gia đình nạn nhân của vụ án mạng xảy ra vào rạng sáng nay chưa?”

Đầu dây bên kia im lặng, ngay sau đó truyền đến âm thanh nhỏ giọng trao đổi.

Không nhận được câu trả lời muốn biết, Tần Nguyễn nhíu mày. Nhưng cô cũng biết người bình thường rất khó có khả năng hỏi thăm được những chuyện như thế này.
Cô cau mày hỏi người tài xế: “Vụ án này của chủ do đội điều tra hình sự khu vực nào tiếp 2quản?”

“Tổng cục điều tra hình sự”

Tần Nguyễn tra trên mạng tìm được số máy riêng của Tổng cục điều tra hình sự, lúc n0ày mới gọi đi.
Tần Nguyễn: “A lô, cô vẫn còn ở đó chứ?”

“Tôi đây, xin hỏi cô có quan hệ gì với nạn nhân, hay là có chứng cứ gì muốn cung cấp sao?”

Ngay khi Tần Nguyễn định nói thì cảm nhận được toàn thân mình bị sự lạnh lẽo u ám vây quanh.
Nhưng đối diện với đôi mắt đỏ bừng đầy mong đợi và chăm chủ của người tài xế, cô cố gắng nén cơn buồn nôn, nói vào điện thoại: “Tôi không có, tôi chỉ muốn nói với các cô là nếu vẫn chưa thông báo cho gia đình nạn nhân thì tạm thời đừng thông báo. Nạn nhân có một đứa con gái sắp thi đại học, các cô có thể nói cho cô bé biết tin tức bất hạnh này sau khi cô bé đã thi xong, tôi nghĩ cha của cô bé cũng không muốn con gái mình bỏ lỡ kỳ thi đại học”

“Nghe ý của cô thì có vẻ cô có quen biết với nạn nhân? Xin hỏi mối quan hệ của cô với nạn nhân là gì?”

Tần Nguyễn hít sâu một hơi, mùi máu tanh xộc lên mũi.
“Xin chào, đây là...”

Điện thoại được kết nối, bên trong phát ra giọng nữ dịu dàng.

Không chờ đối phương nói cho hết lời chào ban đầu, Tần Nguyễn đã cắt ngang.
Đôi mắt của cô hơi rũ xuống, cô nhìn thấy rõ vết thương máu chảy đầm đìa trên ngực người tài xế đứng trước mặt, bên trong lỗ máu lộ ra các mô cơ dày đặc, khiến da đầu cô tê dại.

“Tôi không có quan hệ gì với nạn nhân cả, có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi được không, các cô đã thông báo cho con gái của chủ ấy chưa?”

Đầu bên kia lại im lặng.
Không lâu sau, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

“Vẫn chưa, chúng tôi đã tiến hành điều tra từ trước, vì để cho cô bé thuận lợi thi đại học nên chúng tôi vẫn đang giấu tin tức với người nhà nạn nhân”

“Vậy được rồi, cám ơn cô”
Tần Nguyễn nhanh chóng cúp máy rồi lùi lại hai bước.

Cô nhìn thẳng vào người tài xế: “Chú nghe được rồi chứ, con gái chủ tạm thời chưa biết chuyện chủ đã... Bây giờ chủ có thể yên tâm rồi” Cô vừa dứt lời, tài xế lái xe taxi đã khóc rống lên.

Đèn trên trần nhà cũng bị chập chờn bởi tiếng khóc của ông ta, đèn nháy liên tục cử như bị ma ám.

Tần Nguyễn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí còn thở phào một cái.

Cuối cùng cô không còn phải đối mặt với gương mặt đẫm máu và vết thương khiến da đầu tê dại kia nữa.

Chỉ có điều, người tài xế ngồi xổm trên mặt đất khóc quá thê thảm, rơi vào tai cô khiến trái tim không khỏi thắt lại.