Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 211: Lão già được thăng cấp thành lão cáo già



Lần Nguyễn làm sao có thể không biết, chắc chắn là anh hai luôn âm thầm chú ý tới cô.

Cô không tức giận vì đối phương nhúng tay1 vào chuyện của mình, cô chỉ trách bản thân mình ở kiếp trước không hề phát hiện ra điều đó.

Hai anh em đứng nói chuyện ở cửa,2 có người đi lên lầu, là người hầu của nhà họ Hoắc. Tần Muội đứng ở bên ngoài chỉ biết đưa tay sờ lên mũi.

Anh ta vừa từ dưới lầu đi lên, không muốn lại quay về chỗ ấy đâu, VÌ dưới lầu có lão cáo già.

Lão cáo già dám cướp mất em gái của anh ta, Hoắc Tam gia.
Tần Nguyễn quay lại phòng và đẩy Tần Muội đang muốn vào cùng ra ngoài cửa.

“Em đi tắm đây, anh ở chỗ nào thì về chỗ ấy đi.”

Nói xong, cô đóng sầm cửa lại.
Lúc ấy anh ta cạn lời luôn.

Vì lý do ấy mà cả đêm anh ta ngủ không ngon giấc, sáng sớm đã dậy chuẩn bị thống nhất khẩu cùng với Hoắc Tam gia.

Đương nhiên, anh ta không thể nói rõ ra được, mà phải nói theo kiểu mập mờ với Tam gia.
Cha và anh cả của anh ta còn chưa nhận tên này là con rể/em rể đâu nhé.

Sau đó Tần Muội có cảm giác, bắt đầu từ tối hôm qua Hoắc Tam gia đã gài bẫy anh ta rồi, còn trơ mắt nhìn anh ta chui vào bẫy cơ.

Biết trước thì có đánh chết anh ta cũng không tới nhà họ Hoắc đầu.
Nếu không phải Tần nhị thiếu muốn cầu cạnh Tam gia thì đã trở mặt luôn rồi.

Còn cả ba vợ, anh cả nữa?

Lão già này gọi thuận mồm đấy nhỉ, sao da mặt lại dày thế chứ.
Cha thậm chí còn nói cho anh ta biết, gia pháp đang vẫy gọi và chờ anh ta quay về lĩnh bất cứ lúc nào.

Tần nhị thiếu sợ bị đánh, cũng vừa sợ ông anh cả nhìn thì ôn hòa nhưng thật ra luôn ra tay tàn nhẫn với em trai.

Cuối cùng chúng còn cách nào khác, Tần Muội đành phải giơ Tam gia ra làm lá chắn.
“Chờ một chút, tôi đi rửa mặt thay quần2 áo đã” Tần Nguyễn quyết định đi gặp khách trước.

Nói thật, bây giờ cô chẳng còn nhớ rõ hình dáng của Lục Dịch Trần như thế nà0o nữa rồi.

Người hầu thưa vắng rồi xoay người đi xuống lầu.
Nhưng trên thực tế, anh ta vừa mới bắt đầu thì lão cáo già đã hiểu hết rồi.

Thậm chí còn vô cùng tri kỷ bảo Tần Muội cứ yên tâm.

Nguyên văn Hoắc Tam gia nói thế này: “A Muội à, cậu không cần lo lắng về vấn đề này đâu, tôi sẽ đích thân đưa cậu về nhà, sau đó giải thích rõ ràng với ba vợ và anh cả.” A Muội? Đây là cách gọi kiểu quái gì vậy.
“Vậy anh xuống lầu trước chờ em nhé!

Tần Muội gọi với một câu, sau đó cũng rời đi.

Cho dù anh ta không muốn ngồi cùng một chỗ với Hoắc Tam gia thì cũng phải xuống dưới đối mặt thôi.
Người hầu bước nhanh tới, kính cẩn cúi người trước Tần Nguyễn.

“Th7iếu phu nhân, có bạn học của cô đến xin gặp, Tam gia bảo tôi tới hỏi cô có muốn gặp không ạ?”

Thái độ và lễ nghi của người hầu7 chuẩn chỉ như được đo bằng thước, các phương diện đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Quả nhiên là người đứng trên đỉnh cao, tâm tư thật kín đáo khó dò.

Đây cũng là lý do vì sao Tần Muội lại thăng cấp cho Hoắc Tam gia từ lão già của tối hôm qua, lên thành lão cáo già bây giờ.

Trong căn phòng ở trên tầng.