Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 215: Phu nh n nhà tôi yếu đuối lắm, đừng dọa cô ấy



Bản thân Tần Nguyễn cũng đang muốn chuẩn bị tham gia vào vụ án giết người này, nếu như Lục Hàn có thể cung cấp cho cô một ch1út thông tin, chắc chắn sẽ có tiến triển và hiệu quả hơn.

Lục Hàn cầm túi hồ sơ trên bàn lên, lấy tài liệu ở bên tr2ong ra và rút một tờ ở trong đó đưa tới trước mặt Tần Nguyễn. Nếu Tần Nguyễn yếu đuối thật, anh ta sẽ hái đầu mình xuống và đưa cho các vị đang ngồi đây.

Đừng nói là Lục Dịch Trần, đến ngay cả chính Tần Muội cũng bị lời nói của người em rể từ trên trời rơi xuống này làm cho giật mình.
Lục Hàn cũng đã điều tra qua về Tần Nguyễn, ở trong ấn tượng của anh ta, hình như đối phương chẳng có quan hệ gì đến từ ngoan ngoãn cả.

Chỉ có Hoắc Tam gia là nheo mắt lại quét mắt về phía Tần Muội, trong mắt có ý khen ngợi.
“Tôi không có thông tin có giá trị để cung2 cấp”

Cô vừa đặt tờ giấy lên bàn, một giây sau đã bị Tần Muội lấy mất.
“Vụ án mạng nào cơ? Sao lại có liên 0quan gì đến Nguyễn Nguyễn nhà chúng tôi, chắc anh không làm đấy chứ, con bé rất ngoan, từ trước đến nay không bao giờ chủ động gây chuyện”

Lục Dịch Trần đã từng nhìn thấy Tần Nguyễn đánh nhau theo kiểu liều mạng, nên khóe miệng không tự chủ được mà co giật.
Tần Nguyễn ngoan á?

Nhìn cái vẻ ngoài có tính lừa gạt của cô chắc sẽ có người tin là thật.
Nhớ lại những cảnh tượng đã tận mắt chứng kiến, Tần Muội cảm thấy chẳng thể tìm được sự yếu đuối nào ở trên người em gái mình cả.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Tần nhị thiếu lại căng ra.
“Tam thiếu phu nhân, tối hôm qua ngài có gọi một cuộc điện thoại đến Tổng cục điều tra hình sự đúng không?”

Tần Nguyễn thoải mái thừa nhận: “Đúng, là tôi.”
Anh ta dám khẳng định không ai trong số những người đang ngồi ở đây là không biết biệt danh Tần Tiểu Ngũ của khu tây.

Cô nàng này đánh nhau rất điên cuồng, dù không trải qua khóa huấn luyện chính thức nào, nhưng thủ pháp tuyệt đối hung tàn.
Việc liên quan đến thanh danh của Tần Nguyễn, anh ta thề sẽ không phản bác lại lời nói của em rể.

Chỉ có Lục Hàn vẫn giữ nguyên vẻ mặt, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hoắc Vân Tiêu, thái độ rất nghiêm túc: “Không đầu, vì cân nhắc tới vấn đề sức khỏe của Tam thiếu phu nhân nên trong phần tư liệu đưa cho cô ấy không có bất kỳ ảnh máu me nào!
Tam gia còn vô cùng đồng ý mà phụ họa: “Cô bé nhà tôi yếu đuối lắm, các cậu đừng đưa cho cô ấy nhìn những hình ảnh quá máu me”

Yếu đuổi cái con khỉ.
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu nhếch lên, anh đương nhiên hài lòng.

Ánh mắt của Lục Hàn lại rơi vào Tần Nguyễn
Tần Nguyễn trở về nhà họ Tần được một năm, mà một năm này anh ta đã biết quá rõ thân thủ của em gái mình.

Con bé đánh nhau đúng là rất ác, còn ác hơn nhiều so với anh ta.
Mặt của Lục Dịch Trần nhanh chóng méo mó, anh ta không thể quản lý được biểu cảm trên khuôn mặt của mình.

Nếu là những người khác thì anh ta đã sớm vỗ bàn đứng lên, cãi tay bo với người ta rồi.
Lục Hàn: “Ngài suy nghĩ như thế cho con gái của nạn nhân, phải chăng là vì biết nội tình gì khác?”