Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 218: Tam gia



Lục Hàn không lãng phí thời gian nữa, anh ta xoay người thu dọn tài liệu trên bàn.

- Cầm túi hồ sơ chứa tư liệu, anh ta ngước mắt lên v1à bắt gặp em trai mình đang bị Tần Muội ôm chặt.

“Anh có việc phải trở về Tổng cục, em muốn đi cùng anh hay là chờ một chút?” Tần Muội: “Không chỉ bằng anh được!”

Lục Dịch Trần: “Muốn ăn đòn hả?”

Tần Muội: “Ngon thì nhào vô đi, ai sợ ai!”
Cả hai đã xắn tay áo lên chuẩn bị cho một cuộc đối đầu giữa những người đàn ông, thì chỉ một giây sau đã giang hai tay ra ôm chầm lấy nhau.

“Nguyễn Nguyễn à, em đừng dọa anh!”

“Đàn em à, trò đùa này chẳng vui chút nào!”
Nhìn thấy hai người đều xắn tay áo lên muốn đánh nhau thật, Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng: “Trong phòng vẫn còn có ma đấy!”

Lục Dịch Trần: “..”

Tần Muội: “..”
“Ông đây là vì thấy anh quá sợ hãi cho nên mới ôm anh một cái thôi!” Tần nhị thiểu nói câu này mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp.

Hoắc Tam gia đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, anh ôm vai cô đứng xem trận cãi vã ngây thơ này, vẻ mặt có chút ý vị sâu xa.

Lục Dịch Trần: “Cậu mới là chó!”
Anh ta ôm lấy cánh tay 2của Tần Muội và nói vô cùng chân thành: “Anh, em và cậu nhóc này hợp gu lắm, bọn em chuẩn bị đi sâu vào thảo luận về giá trị của cuộc sống và 0sinh mạng đáng quý như thế nào?

“Được rồi, vậy anh đi trước đây, anh sẽ gọi điện cho em sau”

Lục Hàn vội vàng rời đi, bước chân gần như chạy.
2Mặc dù Lục Dịch Trần không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng qua cuộc nói chuyện giữa Tần Nguyễn và anh cả của anh ta thì cũ7ng có thể biết được rằng, có khả năng ở bên cạnh anh cả có thứ gì đó không sạch sẽ.

Như thế làm sao anh ta dám đến gần anh cả chứ.
Tình cảm anh em nên từ bỏ thì không thể do dự. Lúc này Lục Dịch Trần cũng không còn ghét bỏ Tần Muội nữa.
“Còn không phải là chó à, to mồm mắng em gái tôi nhưng thật ra nhát gan như chuột, đến ngay cả anh trai ruột cũng chẳng thèm đếm xỉa đến, anh đúng là chó!”

Lục Dịch Trần đứng lên nắm lấy cổ áo của Tần Muội.

“Mẹ kiếp chẳng lẽ cậu không chó? Vừa rồi cũng không biết là tên hèn nhát nào cứ ôm chặt lấy tôi không buông tay, có đầy cũng không đẩy ra nổi hả!”
Lục Dịch Trần và Tần Muội ôm chặt lấy nhau, như thể cả hai tình sâu nghĩa nặng lắm.

Có trời mới biết khí tràng của hai người này xung khắc nhau, chỉ muốn kéo đối phương xuống nước. Tần Nguyễn mỉm cười, vô cùng nghịch ngợm mà nói: “Lừa các anh thôi.”

Cô vừa dứt lời, hai người đang ôm chặt lấy nhau nhanh chóng tách ra, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét lẫn nhau.
“Tên khốn nhà cậu, không phải nói không sợ à?” Lục Dịch Trần chế nhạo.

Tần Muội khiêu khích: “Nói hay lắm, cứ như anh không sợ ấy, lăn đi cho ông!”

“Miệng cậu sạch sẽ một chút!”

Thấy hai người lại cãi nhau, Tần Nguyễn kéo ống tay áo của Hoắc Vân Tiêu.

“Em phải đi ra ngoài một chút, có khả năng tối nay sẽ không về”

Tối hôm qua, sau khi nghe người tài xế kể lại vụ ma quỷ giết người xong, trong lòng cô đã nảy ra một suy nghĩ to gan. Nhưng nếu muốn hành động ngay bây giờ thì còn cần đến sự giúp đỡ của hai thầy trò họ Kiều. Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, anh mỉm cười: “Vì vụ án mạng gần đây à?”