Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 224: Phong thái lịch thiệp và sự dịu dàng của tam gia



Sư phụ, con muốn đi cùng”

Kiều Cửu ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Kiều Nam Uyên, dùng ánh mắt trông mong nhìn ông ta.

Kiều 1Nam Uyên trả lời thẳng luôn: “Con vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ vẽ bùa của tuần này đầu, trước mười giờ mà con vẽ xong hết, ta sẽ c2ho phép con đi cùng” Nhớ đến phong thái lịch thiệp cùng sự dịu dàng của đối phương, Tần Nguyên bất giác nở nụ cười.

Mười giờ tối.

Ba người Tần Nguyễn, Kiều Nam Uyên và Lộ Văn Bân đi tới căn biệt thự của Tiêu Vân Sâm.
“Cho nên?” Gương mặt kiến nghị của Kiều Na7m Uyên trầm xuống, ông ta hơi híp mắt lại, quanh người hơi lộ ra khí thể áp bách.

Kiều Cửu ấp úng: “Con muốn đi.”

Kiều 2Nam Uyên cau chặt mày: “Ta nói, vẽ xong bùa là con có thể đi”
“Anh ấy về nhà với vợ con rồi.”

Giọng của Tiêu Vân Sâm hơi thiếu tập trung, trông không có tinh thần mấy.

Anh ta ngồi trong phòng khách, tư thế thả lỏng lười biếng, ai cũng đều thấy được anh ta đang rất mệt mỏi.
Làm cô bất giác nhớ lại thái độ của Hoắc Tam gia đối với cô lúc ở nhà họ Hoắc.

Mọi chi tiết về vấn đề ăn ở đều làm cho người ta thấy thoải mái, mỗi lần nhớ tới đều khiến cô cảm thấy ấm lòng.

Tam gia cũng không hạn chế việc đi lại của cô một cách quá thận trọng, và sự quan tâm trong lời nói của anh luôn dừng lại đúng ngưỡng, sẽ không để cô cảm thấy mất kiên nhẫn.
Kiều Cứu hộ lên: “Sư phụ!”

Giọng của Kiều Cửu rất kích động, gương mặt hơi đỏ lên.

Vẻ mặt 7cô bé như sắp khóc: “Nhiều bùa như vậy con có vẽ một ngày một đêm cũng không hết á!”
“Mọi người vào đi” Tiêu Vân Sâm mở cửa, mời ba người vào nhà.

Chắc hẳn anh ta vừa hoàn thành công việc về xong, trên người vẫn chưa thay bộ vest có trang trí một số chi tiết, có vẻ như anh ta vừa trở về từ một sự kiện.

Lộ Văn Bân hỏi: “Cậu em Từ không có ở đây à?”
Còn chuyện kị nước, có lẽ là có liên quan đến vận mệnh của cô bé.

Trong thời gian tiếp theo, mấy người bọn họ thảo luận về các vấn đề sẽ gặp phải trong lần hành động này.

Tiện thể chuẩn bị các pháp khí và phù chú cần mang theo.
Lộ Văn Bân đứng ra nói thay cho ông bạn của mình.

“Thôi được rồi, con không đi nữa!” Sắc mặt Kiều Cửu lập tức xạ xuống.

Tần Nguyễn đưa mắt nhìn Kiều Cửu, cũng không thấy trên người cô bé có thứ bẩn thỉu nào.
Không chỉ Tần Nguyễn biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm, Kiều Nam Uy0ên là người trong giới huyền học nên cũng hiểu rõ nhiệm vụ lần này không hề tầm thường.

Tà ma hung tàn không thiếu, nhưng loại tàn bạo giết người xong là chạy, không để lại dấu vết gì như thế này lại rất hiếm thấy.

Nhỡ trong lúc nguy cấp có bất kỳ sơ sẩy nào, Kiều Cửu rất có thể sẽ bị thương.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng khách chiếu xuống người Tiêu Vân Sâm, càng làm nổi bật lên hơi thở chán chường mà quyến rũ của anh ta.

Không hổ danh là ảnh đế, gương mặt này của anh ta dù không có biểu cảm gì cũng khiến người nhìn phải thổn thức.

Nhưng từ đôi mắt khép hờ của Tiêu Vân Sâm, Tần Nguyễn nhìn ra được điều gì đó.

Bên trong đôi mắt mỏi mệt ấy lộ ra sự bi quan chán chường làm người ta kinh hãi, như thể anh ta không có hứng thú với bất cứ điều gì, vô cùng bị quan, kìm nén.

Những cảm xúc như vậy không nên thuộc về Tiêu Vân Sâm.