Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 230: Tôi tên là mộ thanh, ngôi sao của quế xu n viên



Khuôn mặt đẹp của Mộ Thanh trang điểm nhẹ nhàng, gã ăn mặc xinh đẹp như hoa.

1 Một nụ cười mê hoặc nở rộ trên khuôn mặt gã, gã nhìn1 Tiêu Vân Sâm với đôi mắt kỳ lạ khó tả. “Tôi tên là Mộ Thanh, con hát của Quế Xuân Viên” Lộ Văn Bân kinh ngạc hộ lên: “Là Mộ Thanh2 thời Dân quốc, ngôi sao vang bóng một thời khiến vô số người phải khom lưng?”

Tròng mắt Mộ Thanh khẽ chuyển động, đôi mắt chan ch7ứa nụ cười của gã nhìn về phía Lộ Văn Bân.
Roi vàng đánh lên vai của gã, phía trên toát ra làn khói mờ.

Tần Nguyễn buông roi vàng trong tay ra, chiếc roi như có ý thức quấn quanh người Mộ Thanh.
Mộ Thanh dường như phát giác được sát ý và sự tàn nhẫn tỏa ra từ người Tần Nguyễn, gã từ từ ngước mắt, môi nở một nụ cười nhẹ.

“Mặc dù đứa bé trong bụng cô vẫn chưa chính thức thành hình, nhưng nó là vật đại bổ đối với những vong hồn lang thang trên thế gian nhiều năm như chúng tôi.”
Sắc mặt Lộ Văn Bân hơi khó coi, thần2 sắc trang nghiêm, lông mày nhíu chặt.

Còn Kiều Nam Uyên, sau khi biết được thân phận của Mộ Thanh, ông ta lập tức cảnh giác.
0
Mộ Thanh thở dài: “Một trăm năm rồi mà vẫn có người còn nhớ tới tôi
Đôi mắt trầm tĩnh của cô dần nhuộm màu hung ác, cô như kẻ bề trên đứng ở trên cao nhìn xuống đối phương.

Bất cứ kẻ nào dám làm hại đến con cô, thì ở trong mắt cô đều đáng chết!
Trước khi cô ra tay, Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên đi đến phía trước Tiêu Vân Sâm.

Nhiệm vụ của hai người bọn họ là đảm bảo cho tính mạng của Tiêu Vân Sâm được an toàn.
Nụ cười trên mặt Mộ Thanh vẫn giữ nguyên, thậm chí bởi vì Tần Nguyễn tức giận mà nụ cười ấy còn tươi hơn mấy lần.

Roi vàng múa may trên không trung, mang theo sức mạnh không thể kháng cự vụng về phía Mộ Thanh.
Gã thật sự muốn có đứa bé.

Tần Nguyễn nheo mắt nhìn Mộ Thanh, trên môi nở nụ cười rất nhẹ.
“Bốp!”

Tần Nguyễn quay người lại, vẻ bình tĩnh thong dong trên gương mặt Mộ Thanh biến mất, gã cau mày tỏ ra đau đớn, đưa tay che lấy bả vai.
“Bốp!”

Roi vàng đập trên mặt đất, phát ra âm thanh vang dội.
“Cô bé, cô đang tìm tôi à?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau Tần Nguyễn, khoảng cách rất gần.
“Ông biết tôi?” Giọng nói luyến láy quyến rũ vô cùng. Nụ cười trên gương mặt Mộ Thanh t7hực lòng hơn nhiều, giống như gã rất vui vẻ vì có người biết đến mình.

“Có nghe qua.”
Nhưng Trường Uyên chỉ nói như vậy thôi, chứ không có ý định đánh cướp đứa bé trong bụng cô.

Mà ánh mắt vừa rồi của Mộ Thanh hiện lên khát vọng rất rõ ràng.
Trong đôi mắt lạnh lùng của cô là lớp băng dày đặc, bắn ra tia sáng hung ác kinh người.

sự hung tàn này kết hợp với Tần Tiểu Ngũ ở khu tây khi xưa, đó là sự lạnh lùng và tàn nhẫn thuần khiết tự nhiên, không hề bị ô nhiễm.
Còn Mộ Thanh, ngay từ lúc roi vàng sắp tiếp cận, trong nháy mắt gã đã biến mất tại chỗ.

Sắc mặt của Tần Nguyễn rất lạnh lùng, cô quay đầu tìm bóng dáng của đối phương ở trong phòng.
Tuy nhiên, trên người gã Mộ Thanh này quá sạch sẽ, không hề có một chút âm khí hay sát khí nào.

Cô có mở Thiên nhãn cũng không thể nhìn thấy hình thể ẩn nấp của đối phương.
Câu này đúng là quá quen thuộc.

Lúc Trường Uyên mới gặp Tần Nguyễn cũng đã nói, gã chỉ cần ăn đứa bé trong bụng cô là có thể hóa thần.
Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà vung roi trên tay, dùng một phương thức xảo quyệt đập mạnh về phía sau.

Lần này, cô không thất bại.
Thấy Mộ Thanh đã bị khống chế, cả hai đều thở phào.