Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 236: Nghiệt nợ của trăm năm trước, liên lụy đến ngày nay



Như nhớ ra điều gì đó, hai mắt Mộ Thanh sáng lên: “Vậy còn những vết tích trên người anh thì sao, anh giải thích thế nào?” k

Sắc mặt của Tô Tử Gia vốn đã tái nhợt, nay càng trở nên tái hơn.

Giọng gã khàn khàn, đầy phức tạp: “Thanh cThanh, em đã quên mọi chuyện xảy ra trước khi chết rồi sao?” Gã ngẩng đầu lên, trong mắt có sự bị thương, gã nhìn chăm chú vào Mộ Thanh.

“Anh cho dù không biết liêm sỉ, thì cũng sẽ không bao giờ đụng đến những thứ mà em để ý. Thanh Thanh à, chẳng lẽ ở trong mắt em, anh là một kẻ bỉ ổi như vậy sao?”

“Không phải! Không phải!”
Trong lúc hai anh em đang trò chuyện, Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Kiều Nam Uyên. Cuộc đối thoại giữa Mộ Thanh và Tô Tử Gia đủ để họ hiểu sơ bộ về câu chuyện bên trong.

Tần Nguyễn đứng bên cạnh Kiều Nam Uyên và khoanh tay trước ngực: “Chủ Kiều, chú có biết nội tình này của bọn họ không?”

“Không biết.” Kiều Nam Uyên lắc đầu.
“Sư bá của chú tự trách mình vì đã giết Tô Tử Gia rồi buồn bực sầu não mà chết, phần nghiệp chướng này sau trăm năm, chỉ sợ ông ấy ở dưới Minh Phủ cũng đã trả hết nợ từ lâu rồi. Ông ấy chỉ là kẻ môi giới mà Mộ Thanh muốn dùng để kéo Tô Tử Gia xuống nước thôi.”

Kiều Nam Uyên vốn là người trong giới huyền học, làm sao không hiểu rõ phần nhân quả này chứ.

“Sau khi giải quyết xong vụ này, tôi sẽ dẫn Kiều Cửu về môn phải một chuyến, thứ nhất là để an ủi vong linh của sự bả, cũng là để cho môn phải biết phần nghiệp quả này không còn đặt ở trên đầu của môn phái Mao Sơn nữa.”
“Đúng thế, nếu sự bá không mất sớm thì môn phái Mao Sơn sẽ không bao giờ xuống dốc đến mức này.” Tần Nguyễn: “Cái chết của Tô Tử Gia là do một tay Mộ Thanh tạo thành, sau khi chết cô ta hóa thành lệ quỷ. Mỗi một lần giết người trong gia tộc của tay nhà giàu kia, cô ta đều sẽ bộc lộ ra sự căm ghét Tô Tử

Gia.”

“Trước khi tay nhà giàu kia mời môn phái Mao Sơn đến diệt trừ lệ quỷ thì cũng đã giày vò Tô Tử Gia chết đi sống lại rồi. Chuyện sư bá của chủ bị tay nhà giàu mời về nhà áp chế Mộ Thanh, nếu phải suy xét đến nguyên nhân sâu xa thì cũng là do Mộ Thanh tạo thành.”
Nọc độc của hung thủ thượng cổ Cầu Xà, thì đến ngay cả ác quỷ cũng không thể chịu đựng nổi.

Tô Tử Gia nhìn xuống, hai tay chống trên mặt đất phát run, giọng nói cũng không giữ được bình tĩnh.

“Khi anh biết được gã họ Triệu kia phản bội em, anh đã đánh hắn ta gần chết, thậm chí vì cứu em, anh còn đi cầu xin lũ súc sinh đã từng trêu đùa mình. Súc sinh chính là súc sinh, không trả giá bằng máu thịt thì sao chúng có thể nhả ra được, nhưng chờ tới khi anh ôm tấm thân đau đớn tới tìm em, thì đã muộn một bước rồi.”
“Cũng có người muốn thỏa mãn tâm lý biến thái của bản thân, muốn dạy dỗ Mộ Thanh luôn thanh cao, lạnh lùng khó với tới ở trên sân khấu thành một con chó.”

“Vậy anh sẽ là con chó của bọn họ, bò qua bò lại trên mặt đất, để lòng tự trọng và mặt mũi giẫm dưới chân mình chỉ vì muốn làm hài lòng bọn họ, để đổi lấy vinh quang và thành công của em trên sân khấu.”

“Không!”
Hai hàng lông mày của Tần Nguyễn nhíu lại, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc.

Biểu hiện của Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên cũng trở nên phức tạp.

Giọng nói của Tô Tử Gia không một chút cảm xúc: “Có người thích phong thái và gương mặt của em ở trên sân khấu, khi màn đêm buông xuống, anh sẽ trở thành một món đồ chơi dưới chân họ.”
Tô Tử Gia đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của em gái, trong đôi mắt gã có một tia u buồn như thấm sâu vào tận xương tủy.

Mộ Thanh không dám hỏi nữa, cô ta sợ hãi.

Nhưng cô ta không hỏi, Tô Tử Gia lại muốn nói cho cô ta biết.
Cô ta giống như một con thú, bị hành hạ về thể xác, về tinh thần và bị sỉ nhục về nhân cách, khiến cô ta đau đớn đến không muốn sống nữa.

Những kẻ kia đều là biến thái, là ma quỷ! Bọn chúng căn bản không phải là người!

Nhìn thấy vẻ kinh hoàng trong mắt em gái, Tô Tử Gia biết rằng cô ta đang nhớ lại những ký ức mà cô ta rất muốn quên đi.
“Em là em gái ruột của anh là người thân duy nhất của anh trên cõi đời này, anh làm sao có thể làm ra những chuyện để em đau lòng chứ?”

“Anh, anh...”

Mộ Thanh không biết nên nói cái gì, cổ họng như khàn đi, chỉ có thể gọi gã.
Trầm mặc một lát, ông ta lại nói: “Năm đó, người nhận vụ làm ăn của ông trùm giàu có ngành đóng thuyền ấy chính là người đệ tử được sự tổ tôi coi trọng nhất, nếu dựa theo vai về thì tôi phải gọi ông ấy là sự bá.”

“Sau sự kiện đó sự bả tôi mới biết được thân phận của Tô Tử Gia, ông ấy cảm thấy không thể vượt qua được lương tâm của mình nên lựa chọn rời khỏi môn phái, và sống dằn vặt tự trách trong suốt phần đời còn lại, cuối cùng chết trong buồn bực sầu não.”

“Môn phái Mao Sơn cũng không xóa tên của sự bá. Nghe sư phụ tôi nói, lúc sư tổ còn sống cũng thường xuyên nhớ tới sự bá, thương tiếc cho tu vi của ông ấy không có đất dụng võ, và cảm thấy đau đớn khi mất đi một người đồ đệ mình yêu thương như con ruột.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của gã nở một nụ cười tuyệt vọng, khiến người ta nhìn mà không khỏi đau lòng.

“Trong hai năm trở thành Mộ Thanh, anh nắm qua vô số cái giường, gặp đủ loại người, em có biết bọn họ đã làm gì anh không?”

Mộ Thanh có chút sợ hãi không dám nghe.
Cô ta nắm chặt cánh tay Tô Tử Gia và cầu xin gã đừng nói thêm nữa.

Tô Tử Gia sờ mặt Mộ Thanh, vẻ nhớ nhung hiện lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của gã: “Thanh Thanh, em có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau không?”

“Vâng!” Mộ Thanh gật mạnh đầu.
Làm sao có thể quên được.

Làm sao dám quên!
Những thứ đã trải qua đó đúng là ác mộng đối với Mộ Thanh. Cô ta cho rằng, những thứ vẻ vang xinh đẹp mà Tô Tử Gia có, chỉ cần cô ta vươn tay ra là đều có thể chạm tới.

Nhưng lại không biết những thứ dơ dáy bẩn thỉu và âm u ở sâu bên trong.
Mộ Thanh lăn lộn bò đến bên cạnh Tô Tử Gia.

“Em không hề, em chỉ là rất tức giận, không cam tâm mà thôi, em thích anh Triệu như vậy mà tại sao anh ấy lại không cưới em?!”

“Bởi vì hắn ta cũng giống những kẻ kia, là một tên biến thái.”
Hồn thể của cô ta bị nọc độc Câu Xà xâm nhập nên rất yếu, gương mặt già nua như bà lão bảy, tám chục tuổi.

Khuôn mặt già nua khiến cô ta không thể chịu nổi, nhưng cặp mắt kia vẫn y như trước, bên trong vẻ u ám là sự ngây thơ không rành thế sự.

Tô Tử Gia ôm lấy Mộ Thanh và thì thầm kể lại hồi ức của họ.
“Không phải!”

Mộ Thanh ngồi liệt trên mặt đất, cơ thể nhích về phía sau, cố gắng tránh xa Tô Tử Gia.

Làn sương đen nhanh chóng tuôn ra từ vết thương ở lồng ngực của cô ta, vết thương trên cổ cũng đang lan rộng.
“Khi đó anh bị đuổi giết phải chạy trốn đến đất Thượng Hải, toàn thân chật vật, mặt mũi bẩn thỉu, em thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào em nên đã dừng bước và nhìn lại anh.”

“Khi đó, anh quá sốc khi nhìn thấy khuôn mặt trông giống hệt mình, em thì lại cho rằng anh là gã ăn xin trên đường nên đã đưa chiếc bánh trên tay cho anh, em không chê anh bẩn thỉu, còn để anh dùng khăn của em lau tay.”

“Sau này chúng ta nhận nhau, em biết anh đã từng có những quá khứ không mấy tốt đẹp, nhưng em chưa bao giờ ghét bỏ anh, một người vì để sống mà đã giẫm nhân phẩm và sĩ diện của mình dưới chân.”
“Ừm.”

Tần Nguyễn cảm thấy chuyện đó là điều tất nhiên,

Nghiệt nợ mà Mộ Thanh đã phạm phải một trăm năm trước vẫn còn liên lụy đến ngày nay.