Nụ cười của Tần Nguyễn khiến Tần Muội quên cả diễn trò, anh ta ngơ ngẩn nhìn cô.
Trong một năm qua kể từ khi Tần Nguyễn về nhà họ Tần, đây là lần đầu tiên Tần Muội thấy cô cười thoải mái và chân thật như vậy.
Không ngờ em gái cười lên lại đẹp đến thế.
Tần Nguyễn bước vài bước đến trước mặt Tần Muội, cô cầm lấy chìa khóa trong tay đối phương rồi đấm một cú vào vai anh ta.
Bị đấm nhưng cơ thể của đối phương vẫn không nhúc nhích, ngược lại tay của Tần Nguyễn lại cảm thấy hơi đau.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh bùng nổ từ thân hình gầy gò của Tần Muội.
“Sao người anh rắn thế, tay em đau rồi.” Tần Nguyễn bĩu môi giả vờ phàn nàn: “Cơ thể anh hai chắc thế này, bị chìa khóa đập trúng mà em lại giết được anh, vậy chẳng phải em còn oan hơn Đậu Nga à?”
Tần Muội chẳng có cảm giác gì với cú đấm không khác gì gãi ngứa này.
Nhưng khi thấy cô nhíu mày phàn nàn bị đau tay, tất cả biểu cảm ngụy trang trên khuôn mặt Tần Muội nhanh chóng thu lại, trong mắt anh ta hiện lên vẻ lo lắng.
Nhưng Tần Muội còn chưa kịp hỏi thăm thì đã nghe thấy câu nói phía sau của Tần Nguyễn, anh ta lập tức đờ người ngay tại chỗ, cứ như thể nghe thấy điều gì đó vô cùng chấn động và khó tin.
Em gái lại gọi anh ta là anh hai!
Anh hai, cái từ này thật lạ lẫm.
Nó lạ đến mức mà Tần Muội đã chờ mong từng ngày trong cả năm trời, cuối cùng anh ta cũng được nghe thấy.
Tần Muội thấy mình lâng lâng như đang ở trên mây.
Anh ta sẽ không bao giờ quên được cảm giác này trong suốt cả cuộc đời mình.
Tần Nguyễn mỉm cười, trong mắt như tỏa ra tia sáng thân mật và mềm mại, cô nhìn anh hai trước mặt như nhìn một tên ngốc.
Hai anh em đang nhìn nhau trìu mến thì có kẻ có mắt không tròng xen vào để tìm cảm giác tồn tại.
Hàn Nhàn đã thay đổi khuôn mặt âm u trước đó, bà ta tỏ ra vô cùng lo lắng đi đến chỗ Tần Muội.
Bà ta nhìn Tần Muội từ đầu đến chân, khẩn trương hỏi: “A Muội, con không sao chứ?”
Không đợi Tần Muội trả lời, Hàn Nhàn đã nhíu mày nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt không đồng tình.
“Nguyễn Nguyễn, dì biết con không thân thiết với chúng tôi, nhưng dù sao A Muội cũng là anh hai của con, sao con có thể làm nó bị thương chứ, nếu để anh Tần biết thì anh ấy sẽ rất thất vọng về con đấy.”
Đôi mắt cười của Tần Nguyễn hơi nheo lại, hai con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Nhàn như muốn nhìn thấu tâm can của bà ta.
Đối mặt với đôi mắt sắc bèn của Tần Nguyễn, Hàn Nhàn thấy lòng mình run lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tần Nguyễn, Hàn Nhàn cảm thấy mọi suy tính bẩn thỉu của mình đều không có chỗ để ẩn nấp.
Nhận thấy Hàn Nhàn né tránh ánh mắt của mình, đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ mở ra, cô nói với giọng rất kiên quyết: “Hàn Nhàn, người không có tư cách nhất để thuyết giáo tôi trong cái nhà này chính là bà, tôi cảm thấy bà có thể ngậm miệng được rồi đấy, đừng có ra mặt để tìm sự tồn tại ở đây.”
Đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn đối đầu trực diện với Hàn Nhàn.
Trước đây cô vẫn nhường nhịn không làm bà ta mất mặt.
Đáy mắt Hàn Nhàn lóe lên tia sáng kỳ dị, lúc này rốt cuộc bà ta cũng đồng ý với ý kiến của con gái, Tần Nguyễn thật sự đã đổi khác.
Từ lúc bước chân vào nhà đến giờ, trong mắt Tần Nguyễn đã không còn sự mặc cảm tự ti ẩn sâu như trước đây, cũng không có cảm giác vừa xa cách vừa muốn thân cận với gia đình này.
Tần Nguyễn giống như bước vào lãnh địa của mình, tư thế tùy ý, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thật ra rất kiêu ngạo.
Hàn Nhàn rất tức giận, khuôn mặt đẹp đẽ trang điểm nhẹ nhàng của bà ta hơi ửng hồng, tròng mắt bắt đầu ngân ngấn nước.
Bà ta chỉ vào Tần Nguyễn rồi nói giọng đau lòng: “Con, sao con có thể dùng những lời như vậy để nói với dì.”
Mặc dù Hàn Nhàn đã gần năm mươi tuổi, nhưng dáng vẻ đáng thương lúc này mà để người khác nhìn thấy thì lại tưởng rằng bà ta bị Tần Nguyễn bắt nạt ấy chứ.