Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 243: Tiêu tiêu xấu xa, vừa sủng vừa trêu ghẹo



Khuôn mặt trắng nõn của Tần Nguyễn hồng hào như hoa sen phủ sương, vừa thánh thiện lại mê người.

Cô bé vẫn còn quá non,k chỉ mới chọc ghẹo một chút thôi mà đã đỏ mặt rồi. Bùng lửa lên thì dễ, chứ dập lửa, lại cần một quá trình rất phức tạp. Tam gia nghiêng người tựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo, dáng ngồi ngay ngắn, tao nhã, đúng chuẩn một quý ông.

“Đưa em về nhà thay quần áo trước đã, sau đó em có kế hoạch gì không?”
Chính vì phát hiện điều này nên Tam gia mới nghĩ đến chuyện đưa cô về nhà trước. Tần Nguyễn nói: “Có, em phải đến trường, buổi chiều có một môn học tự chọn không thể không đi.”

“Thời gian vẫn còn nhiều, có thể bảo người ta sửa lại tóc cho em.”
Chưa kịp giải thích và phản bác, cô ta đã quỳ một gối xuống đất: “Thuộc hạ không biết!”

Hoắc Vân Tiêu nhìn theo động tác của cô ta, anh từ từ rũ mắt xuống.
Hoắc Vân Tiêu ngồi trước bàn làm việc, tư thế ngồi tao nhã, nhìn rất giỏi giang.

Nhưng khuôn mặt đẹp trai của anh không có biểu cảm gì, đôi môi mỏng mím lại thành một đường vòng cung lạnh lẽo cứng rắn, quanh người là một cảm giác xa cách và áp bách.
Dưới đáy lòng anh không khỏi thở dài, mình cũng áac quá, tại sao lại đi trêu đùa một cô bé chứ.

Hoắc Vân Tiêu ôm lấy cơ thể Tần Nguyễn, tay lơ đãng buông ra và lại chạm vào chỗ tóc bị cắt đứt bên tai cô. “Vừa rồi anh phát hiện chỗ tóc này của em hơi kỳ lạ, tại sao lại bị cắt mất vậy, đây là kiểu tóc thịnh hành mới nhất à?”
Phần xương quai xanh tuyệt đẹp của anh ẩn hiện sau lớp áo sơ mi, khiến người nhìn thấy phải nóng cả mắt. Tần Nguyễn mím môi, đứng dậy muốn rời khỏi người anh.

Tam gia không ngăn cản cô, anh mỉm cười nhìn cô ngồi co rúm ở một bên.
“Đánh người, kiểu tan thành tro bụi ấy.”

Đúng là cô suýt nữa đã khiến Mộ Thanh tan thành tro bụi rồi.
Không phải anh không muốn tiếp tục trêu cô bé này, nhìn sắc mặt cô thay đổi, chỉ là chuyện hơi ra ngoài dự định.

Nếu anh còn tiếp tục trêu chọc cô nữa, thì sẽ phải có người chịu trách nhiệm dập tắt ngọn lửa đang nhen nhóm lên trong lòng anh.
Hoắc Vân Tiêu ước lượng người ngồi trong lòng mình, cổ họng vang lên một tiếng cười vui vẻ: “Ôm cũng không nặng bao nhiêu.” Cuối cùng anh vẫn không thể kiềm chế được mà muốn trêu chọc cô bé này.

Tam gia muốn nhìn thấy sắc mặt Tần Nguyễn thay đổi, cho dù là vẻ mặt tức giận hay vui sướng, chỉ cần không phải là lớp mặt nạ lạnh lùng ngụy trang của cô là được.
Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn vành tai đỏ bừng đang để lộ ra ngoài của Tần Nguyễn, trong ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sự nguy hiểm khó lường. Dọc theo đường đi, anh không tiếp tục trêu chọc Tân Nguyễn nữa.

Có một số việc hăng quá hóa dở.
Phụ nữ để ý nhất là sắc đẹp của mình, mà Tần Nguyễn cũng là phụ nữ. Cô cũng thích ăn mặc đẹp, thích thưởng thức những người có vẻ ngoài xinh đẹp bắt mắt.

Con người từ trước đến nay vẫn luôn thích những thứ đẹp đẽ, và họ luôn khao khát theo đuổi cái đẹp.
“Thật sao?”

Hoắc Vân Tiêu hỏi ngược lại. Anh vươn tay ra kéo Tần Nguyễn ngồi lên đùi mình, tốc độ nhanh đến mức không cho người ta kịp phản ứng.
Tần Nguyễn vịn vai Hoắc Vân Tiêu, nhỏ giọng nói.

Cô khẽ cụp mắt xuống, chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi của Tam gia không cài, một khung cảnh không bị cản trở hiện ra trong tầm mắt cô.
Giống như mong mèo cào nhẹ vào trái tim Tam gia vậy.

Hầu hếct trên cổ Hoắc Vân Tiêu trượt một cái, trái tim anh như mềm nhũn ra.
“Vâng.”

Trông Tần Nguyễn vẫn còn có thể bình tĩnh nói chuyện với Hoắc Vân Tiêu đấy, nhưng thật ra, hai mắt cô vẫn luôn nhìn phong cảnh bên ngoài xe, cô không dám quay đầu đối mặt với anh.
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên, cảm xúc dần dần thoải mái, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Nếu tối hôm qua mà không kiềm chế tốt thì em đã phá giới rồi.”

Tam gia thắc mắc: “Phá giới?”
Khu nhà họ Hoắc.

Về đến nhà, Tần Nguyễn quen cửa quen nẻo đi lên tầng, vào phòng ngủ phụ bên cạnh phòng ngủ chính của Hoắc Vân Tiêu.
Tần Nguyễn bị tập kích bất ngờ trở tay không kịp, sắc mặt cô thật sự thay đổi. Cô ngồi ở trên đùi của Tam gia, cơ thể hơi nghiêng, vì tránh để bị ngã nên hai tay cô bám vào vai của anh.

Tần Nguyễn phải dùng lý trí cực mạnh mới kiềm chế được không hét lên kinh ngạc.
Tam gia giơ một tay chống đầu, anh quét mắt về phía mặt bàn trước mặt mình, tựa hồ đang cẩn thận nghe Hoắc Chi báo cáo.

Hoắc Chi đứng thuật lại cho anh nghe tất cả mọi chuyện từ lúc hôm qua, sau khi Tần Nguyễn đến nhà họ Kiều, rồi cô cùng Kiều Nam Uyên, Lộ Văn Bân đi đến nhà của ảnh để Tiêu.
Giọng của Hoắc Vân Tiêu trầm thấp dễ chịu.

Từ hôm qua đến bây giờ, quần áo của Tần Nguyễn vẫn không thay đổi.
Tam gia bật cười, trêu ghẹo: “Với cái tay chân lèo khèo này của em?”

Tần Nguyễn nheo mắt lại, trên mặt nở nụ cười: “Trông em gây thế này thôi, người toàn thịt đấy.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ tự mãn, làm Tam gia nhìn mà thấy móng mèo cào tim mình càng ngày càng ngứa hơn.
Phía trước còn có tài xế và Hoắc Xuyên, cô cũng không muốn bị mất mặt. Tay của Tam gia đặt lên eo cô, anh nói đầy ẩn ý: “Quá gầy, sau này phải ăn nhiều thịt hơn đấy.”

“Đừng như vậy, ở đây còn có những người khác đấy.”
Ảnh mắt hờ hững của anh rơi vào trên người Hoắc Chi: “Từ tối hôm qua đến nhà họ Tiêu trở về sau, cô có phát hiện có những người khác ra vào hay không?”

“Không ạ!” Hoắc Chi đáp rất nhanh.
Nhìn vẻ mặt giống như gặp phải kẻ địch của Hoắc Chi trước khi rời đi, ai không biết còn tưởng cô ta đi chịu chết chứ.

Phòng làm việc.
Cô ta vẫn luôn ngồi chờ ở trước cửa nhà họ Tiêu, và chưa từng thấy có người nào ra vào cả, riêng chuyện ấy cô ta có thể đảm bảo.

Hoắc Vân Tiêu không lên tiếng nữa, đôi môi hơi tái mím nhẹ, sắc mặt phút chốc trầm xuống.
Cô mở tủ quần áo lấy ra một bộ mặc thường ngày rồi nhanh chóng thay luôn trong phòng. Còn Hoắc Vân Tiêu, vừa về đến nhà đã gọi Hoắc Xuyên và Hoắc Chi vào phòng làm việc.

Cũng không biết là đi làm cái gì.
Sau khi nói xong, Hoắc Chi đứng im trong phòng làm việc như một bức tượng điêu khắc.

Nhưng chỉ có chính cô ta biết rõ trong lòng mình đang vô cùng khẩn trương và bất an.
Tóc của Tần Nguyễn bị cắt rõ ràng là do một thứ rất sắc bén gây nên.

Từ trong lời nói của cô, Hoắc Vân Tiêu biết cô bé này không quá an phận, có vẻ như đánh nhau với người nào đó.
Giọng điệu hờ hững giống như anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Đôi mày xinh đẹp của Tần Nguyễn khẽ cau lại, cô giơ tay giật lại chỗ tóc bị cắt trong tay anh. Tối hôm qua cô không phòng bị nên bị Mộ Thanh tấn công, cắt mất một lọn tóc bên tai cô. Đừng xem thường lọn tóc nhỏ này, nhìn thấy rất rõ vì nó là một phần ba chỗ tóc quanh tai.
Tam gia đương nhiên biết tóc của Tần Nguyễn không phải cố tình cắt như thế, ánh mắt anh hơi lóe lên, trong mắt có sự do dự, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thêm câu nào.

Anh cũng nhìn ra được Tần Nguyễn không muốn nói nguyên do. “Về nhà sẽ để người ta sửa lại kiểu tóc cho em, vẫn còn cơ hội cứu được.”
Đó cũng là lý do vì sao đêm hôm qua Tần Nguyễn lại tức giận như vậy.

“Không phải cố tình cắt như thế đâu, do em không cẩn thận làm đứt thôi.” Giọng nói của cô rõ ràng không vui. Chỗ tóc đứt rất không đối xứng với bên kia, trông hơi xấu khiến kiểu tóc của cô bị phá hỏng hoàn toàn.
Nhưng hiện giờ anh không xác định được đổi phương là người, hay là sinh vật không biết nào khác.