Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 247: Trong trường, có những thứ hấp dẫn hơn con người



Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Lăng Hiểu Huyên một lúc, trên mặt mới nở nụ cười: “Vậy thì đi thôi, em chờ chị.”

“Đkể chị đi thay bộ quần áo thoải mái hơn!” Lăng Hiểu Huyên chạy đến chỗ tủ quần áo.

Mười lăm phút sau. Lăng Hiểu Huyên đã quen với việc bị chú ý, nhưng hôm nay cô ấy phát hiện có điều gì đó rất kỳ lạ.

Ánh mắt của những người xung quanh quá trực tiếp, trong đó xen lẫn cá những ánh mắt không có ý tốt.

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lăng Hiểu Huyên trầm xuống, đôi lông mày nhăn lại. Trong số những người qua đường có một người nhìn thẳng vào mắt cô ấy, và cô ấy có thể thấy rõ ác ý ở trong mắt của đối phương.
Cô chỉ dùng vài phút ngắn ngủi là đã tìm xong loại sách mình cần. Lăng Hiểu Huyên ngồi ở khu vực đọc sách, cảm giác mình còn chưa kịp đọc vài dòng của một danh mục sách chuyên nghiệp nào đó, thì Tần Nguyễn đã đến rồi.

Cô ấy hơi kinh ngạc: “Nhanh vậy?”

Lăng Hiểu Huyên cố ý tìm chỗ vắng người vì sợ không cho cô ấy nói chuyện, nếu không chắc cô ấy sẽ chết vì nghẹn mất.
Cô ấy trừng mắt với người kia một cái, đổi phương vội vàng đi luôn.

Lăng Hiểu Huyên bình tĩnh nhìn Tần Nguyễn ở bên cạnh, trong lòng cô ấy cũng đang rất thắc mắc.

“Tần Nguyễn, có chuyện gì xảy ra vậy, bọn họ đang nhìn cái gì?”
“Đúng, chính là cô ta, nhìn là biết cái loại trà xanh đĩ điếm rồi!”

“Trông không giống lắm, tớ thấy tính tình cô ta lạnh nhạt quả, cho người ta cảm giác khá kiêu ngạo.”

“Giả vờ đấy, giả vờ cậu có biết không hả, giá con nhà bà vờ ấy!” ở đằng sau, cách Lăng Hiểu Huyên và Tần Nguyễn một đoạn có hai cô nữ sinh đang nhỏ giọng trò chuyện.
Hai người đi vào thư viện, và rất ăn ý không lên tiếng nữa.

Bên trong thư viện có khả nhiều sinh viên đang đọc sách học bài, bọn họ cần một hoàn cảnh yên tĩnh.

Tần Nguyễn đưa cuốn sách trong tay cho Lăng Hiểu Huyên cầm hộ, rồi xích lại gần bên tai cô ấy, thì thầm: “Chị, chị qua bên kia tìm chỗ ngồi nhé.” Cô đưa tay chỉ vào khu vực bên trái.
Xem cái thái độ của em kìa, ai không biết còn tưởng rằng em là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp đấy.”

Lăng Hiểu Huyên chế Tần Nguyễn chẳng biết tranh đấu.

Nhưng trong lòng cô ấy biết rõ nhất, Tần Nguyễn cũng không phải là người dễ bắt nạt như bề ngoài.
Ảnh mắt bọn họ nhìn hai người lúc này giống như thấy mấy thứ bẩn thỉu vậy.

Lăng Hiểu Huyên vốn là con nhà thể gia, nên tính cách khó tránh khỏi hơi kiêu ngạo.

Tần Nguyễn có thể nhịn được, chứ cô ấy thì không.
Lăng Hiểu Huyên ra dấu OK, cô ấy cũng thì thầm hỏi: “Em đi đâu?”

“Em muốn tìm vài cuốn sách, một lát nữa em sẽ đến chỗ chị.”

Lăng Hiểu Huyên gật đầu, Tần Nguyễn xoay người đi thẳng đến khu vực để sách mình muốn tìm.
Đúng lúc Lăng Hiểu Huyên quay đầu lại, đụng vào đôi mắt đang cười của Tần Nguyễn.

Lăng Hiểu Huyên tặc lưỡi một cái: “Mấy đứa kia đều bị bệnh hết rồi!”

“Ừ, bệnh cũng không nhẹ đâu.”
“Ai cũng mắt lác miệng méo hết rồi đấy, có bệnh thì đi bệnh viện chữa đi, đừng có mà ở đây làm trò vớ vẩn nữa, làm bản đại tiểu thư nhìn mà đau cả mắt!”

Thấy Lăng Hiểu Huyên phát hỏa, đám người xung quanh vốn đang cố ý đi chậm bỗng bước đi như bay, nhoáng một cái đã đi xa hết.

Tần Nguyễn mỉm cười, thầy Lăng Hiểu Huyên tức giận bèn từ tốn nói: “Chị tức giận với bọn họ làm gì, đi vào thôi, em muốn tìm kiếm ít thông tin.”
“Nhàm chán sao?” Tần Nguyễn nhìn sang, mặt mày nở nụ cười rất nhẹ. Cô lại không cảm thấy mình nhàm chán, dù sao ở trong trường học này, quỷ còn có sức hấp dẫn với cô hơn là người.

Xung quanh thư viện có khá nhiều người qua lại, ánh mắt của bọn họ quét tới quét lui trên người Lăng Hiểu Huyên và Tần Nguyễn.

Có người tỏ ra coi thường, có ánh mắt mang ác ý, cũng có kẻ tỏ vẻ vênh váo ăn trên ngồi chốc.
Hai cô này tự nghĩ là giọng mình rất nhỏ, nhưng nội dung trò chuyện của hai người vẫn truyền đến tai Lăng Hiểu Huyên và Tần Nguyễn, Những người khác ở xung quanh cũng nghe thấy, có người bực mình nhìn chằm chằm hai cô nữ sinh kia, phê phán bọn họ quấy rầy mình học bài.

Cũng có người bởi vì nghe thấy cuộc đối thoại của hai cô kia, mà chuyển ánh mắt dò xét đánh giá trắng trợn sang người Tần Nguyễn.

Ánh mắt của Lăng Hiểu Huyên hơi trầm xuống, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cô ấy đang nói: Các người cứ chờ đấy!

Không biết Tần Nguyễn đã rời mắt khỏi cuốn sách từ lúc nào, cô ngước mắt nhìn mọi hành động của Lăng Hiểu Huyên.

Tần Nguyễn nhếch miệng lên, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
Cả chai cùng rời ký túc xá và đi về phía thư viện của trường.

Trên đường đi, hai cô gái mang hai phong cách khác nhaau đi ở sân trường vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Một gợi cảm xinh đẹp, một trong sáng nhưng cũng có nét quyến rũ, mỗi một cái nhắn mày hay một nụ cười của hai cô đều đẹp như một bức tranh phong cảnh,
Lại nữa, lại nữa!

Những người này có thôi đi không hả!

Lăng Hiểu Huyên áp chế lửa giận trong lòng, cô ấy quay đầu lạnh lùng trừng mắt với hai cô nữ sinh ngồi phía sau. Thấy hai cô kia bối rối vì bị bắt quả tang, Lăng Hiểu Huyên cười lạnh, giơ ngón tay thổi lên. Đôi môi đỏ mọng của Lăng Hiểu Huyên mấp máy lúc đóng lúc mở, im lặng phun ra mấy chữ. Hai cô nữ sinh cũng đang nhìn chằm chằm nên nhanh chóng hiểu ngay Lăng Hiểu Huyên nói cái gì.
Tần Nguyễn quét mắt sang xung quanh thấy không có ai bèn cười với Lăng Hiểu Huyên, cô thả sách xuống bàn rồi ngồi xuống phía đối diện, bắt đầu đọc sách.

Cô xem rất tập trung, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nghiêm túc, khi thì nhíu mày, lúc lại có vẻ mặt mờ mịt không hiểu lầm. Giống như gặp được nan đề nào đó khiến cô vô cùng bối rối.

Lăng Hiểu Huyên để cánh tay lên bàn, một tay chống cằm, mặt xu ra.
Cho dù là ở lần đầu gặp nhau, Tần Nguyễn đánh người một cách tàn nhẫn, hay là gần nhất trong khoảng thời gian này cô ấy mới biết được Tần Nguyễn là người trong giới huyền học.

Đều có thể thấy được, Tần Nguyễn không đơn giản.

Vẻ mặt Tần Nguyễn bình thản, cô nhấc chân đi vào thư viện: “Ai có thể coi em là quả hồng mềm mà bóp chứ?”
Cô ấy không hề chú ý đến việc Tần Nguyễn đang đọc sách gì, nếu là chủ ý thì chắc chắn sẽ rất sợ hãi, không thể nào giữ vững sự bình tĩnh được nữa.

“Cậu thấy không, chính là cái cô mặc quần ở phía đối diện kia kìa.”

“Là cô ta à?”
Ánh mắt của Tần Nguyễn vượt qua Lăng Hiểu Huyên nhìn về phía hai cô nữ sinh kia, trên mặt cô nở nụ cười.

Như thể người bị nói không phải là cô vậy, chẳng thấy có một tí xíu tức giận nào cả. Thật ra là do Tần Nguyễn vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.

Những cô nhìn thấy rất rõ, có một anh lính đang bám lấy người cô nữ sinh bên trái.

Hai con mắt đỏ như máu của nó trừng lên nhìn nữ sinh kia đầy oán hận, sát khí ngập trời.

Lăng Hiểu Huyên cũng không phật hệ giống như Tần Nguyễn, cô ấy cảm thấy chắc chắn hai cô nữ sinh ở đằng sau biết chuyện mà hai cô không biết, từ lời nói đến cử chỉ của những người kia thực sự quá kỳ lạ. Cô ấy lấy điện thoại di động ra mở xem diễn đàn của trường học.

Đáng tiếc, bài viết trước đó đã bị xóa sạch.

Mà chẳng ai biết được người ra tay là ai.