Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 257: Bị tạm gia biết, có khi sẽ đuổi giết anh ta



Tam gia dịu dàng nói: “Em đi ăn đi, không cần quan tâm đến chuyện của Hoắc Chi đầu”

“Vâng”. Không thể không nói, sau khi trò chuyện một lúc với người đàn ông này, mọi cảm xúc bất an còn sót lại trong lòng cô đều được vỗ về và biến mất không còn tăm tích. Tần Nguyễn nói với Hoắc Chi: “Hoắc Xuyên sắp tới rồi, cô tìm một chỗ nghỉ ngơi đi nhé?” Hoắc Chi gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. “Có cần tôi đi cùng cô không?” Tần Nguyễn vẫn chưa yên tâm.

“Không cần đâu ạ, buổi chiều phu nhân còn có tiết học, chuyện của tôi bên này sẽ sớm được giải quyết thôi”
Anh ta lại đề nghị: “Đàn em muốn đi ăn cơm hả, đi, chúng ta đi cùng nhau!”

Tần Nguyễn nhìn trạng thái của Lăng Hiểu Huyên, lần này cô không từ chối lời đề nghị của Long Hân Triết.
Bọn họ không nghe thấy ba người kia nói gì, nhưng lại có thể cảm giác được bầu không khí giữa ba người có gì đó là lạ.

Nhất là Long Hân Triết, vị thiếu gia này trông thì có vẻ tốt tính, giống anh hàng xóm đẹp trai nhà bên đấy, nhưng thật ra còn khó tiếp cận hơn cả Lục Dịch Trần.
Tư thế ngồi của anh ta khả ngay ngắn, vừa nhìn là biết được dạy dỗ tử tế, mọi hành động và lời nói đều toát ra cảm giác ưu việt.

Kiểu kiêu ngạo này là bẩm sinh, không khiến người ta thấy quá phản cảm.
Đúng lúc này, ở cửa thư viện vang lên tiếng gọi rõ to của Cố Thanh Thanh.

Nhưng ba người kia đã đi xa rồi, làm sao còn nghe được tiếng gọi của cô ta.
“Em biết rồi, tạm biệt.”

Tần Nguyễn chờ Tam gia cúpa máy trước mới đưa trả điện thoại cho Hoắc Chi.
Hoắc Chi cũng không dám để Tần Nguyễn đi theo mình.

Hóng chuyện xong, Long Hân Triết đầy hứng thú lôi kéo Lăng Hiểu Huyên đang như người mất hồn đi đến chỗ Tần Nguyễn.
Nhưng hôm nay dù có thể nào cô ấy cũng không dám.

trong mắt của Lăng Hiểu Huyên, Tần Nguyễn là đối tượng có nguy cơ cao và cần được bảo vệ trọng điểm.
Cô ấy thở hắt ra một hơi, sau đó trừng mắt với Long Hân Triết.

“Anh thì hay rồi, anh hay họ thế mà ngồi ăn cơm cùng chúng tôi?”
Tần Nguyền dựa người vào lưng ghế, đôi mắt hơi rũ xuống, cô khẽ nói: “Vị kia?”

“Đúng vậy, Hoắc Tam gia ấy”
Cô nói thêm vài câu với Hoắc Chị rồi cả ba người xoay người rời đi.

Bọn họ đi đến căng tin trong trường.
Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta cũng nản lòng.

“Nói thế nào thì tôi cũng phải gọi cô là chị dâu ba, cô có thể đứng gây tổn hại đến người khác như thế được không?”
Cô là tái sinh trở về, nên đương nhiên biết lý do vì sao Tam gia lại phải ra nước ngoài chữa trị.

Gần 30 năm qua, Tam gia luôn giữ mình trong sạch, chưa từng gần gũi với những người phụ nữ khác.
Cô ấy sợ mình ngồi sát bên cạnh Tần Nguyễn, lỡ sơ ý một cái lại đụng phải cô.

“Chị Lăng, chị chọn món đi.”
Những ánh mắt dò xét của anh ta nhìn Tần Nguyễn cũng có chút thâm ý.

Long Hân Triết nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn hồi lâu, Tần Nguyễn cũng không rời ánh mất đi mà bình tĩnh nhìn thẳng lại anh ta.
Hay có thể nói Tần Nguyễn có quan hệ gì với người ngăn không cho bọn họ ra khỏi thư viện?

Hoặc là, Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên, Long Hân Triết, trong ba người này ai có quan hệ với Hoắc Chi.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Lăng Hiểu Huyên đều tập trung vào Tần Nguyễn, đặc biệt là ở cái bụng chưa hề lộ rõ của cô.

“Tần Nguyễn này, cái người mà lúc nãy em bảo lập gia đình cùng ấy, chính là vị kia à?”
Tần Nguyễn đồng ý, bêkn tai lại vang lên lời dặn dò của Tam gia.

“Hãy chú ý đến sức khỏe của mình, tâm trạng phải thư giãn, đừng khiến bản thâcn mình áp lực quá, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Ba người vừa rời đi, những người bị ám vệ nhà họ Hoặc chặn lại trong thư viện ngay lập tức sôi trào.

Tần Nguyễn có quan hệ như thế nào với Long Hân Triết?
Long Hân Triết khoanh tay lại: “Đàn em này, có phải cố có ý kiến gì với tôi không?”

“Là anh có ý kiến với tôi mới đúng.”
“Không thể”

Tần Nguyễn tỏ ra thờ ơ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thế.
“Thế anh ghen cái gì? Ai không biết còn tưởng rằng tôi cướp người yêu của anh đấy”

Trong mắt Tần Nguyễn có sự mỉa mai. Từ lúc gặp mặt đến giờ, thái độ của Long Hân Triết đối với cô đều vô cùng kỳ lạ, vậy thì làm sao cô có thể có thái độ tốt với anh ta được.
Đến căng tin trường, Long Hân Triết chủ động lôi kéo hai người tới phòng riêng.

Bọn họ không cần xếp hàng, chỉ cần ở trong phòng chọn món ăn là được.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, dùng ngón tay vuốt ve quyển sách bên cạnh.

Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng mân mê, giọng hờ hững: “Nếu anh nhìn thấy tôi mà ăn không ngon, thì không cần phải ngồi ở đây tham gia náo nhiệt đầu, hai người nhìn nhau không vừa mất, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người lầm”
“Cô đừng nói linh tinh!”

Nếu Tam gia mà biết, chắc sẽ đuổi giết anh ta mất.
Long Hân Triết lườm Lăng Hiểu Huyên một cái, giọng điệu chua chua.

Mà cũng không biết anh ta ghen cái gì nữa.
“Không độc bằng anh đâu”

“Tôi có chỗ nào có độc chứ?” Long Hân Triết ngạc nhiên.
Long Hân Triết không thể tin nổi nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Cô độc mồm quả đấy”

Anh ta càng nhìn Tần Nguyễn càng thấy thất vọng. Tần Nguyễn nhướng mi, ánh mắt sắc bén, đôi môi xinh đẹp phun ra mấy chữ.
“Con mắt, quá độc, để người ta nhìn vào thấy không thoải mái”

Long Hân Triết tức giận đến mức khó thở.
Nhìn thấy cái dáng vẻ này của Lăng Hiểu Huyên, Long Hân Triết không nhịn được cười xùy.

“Trông hay chưa kìa!” Lăng Hiểu Huyên nghe mà thấy khó chịu.
Đôi mắt của anh ta quét về phía bụng của Tần Nguyễn, trong mắt có sự tò mò và cá oán trách nữa.

Mà đúng là đề tài này thật sự khiến Tần Nguyễn á khẩu không trả lời được.
Tần Nguyễn thật sự đang qua lại với Lục Dịch Trần. Phải biết rằng, Lục Dịch Trần có mối quan hệ khá tốt với Long Hân Triết, mà thái độ của Long thiếu đối với Tần Nguyễn không thể không làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa.

“Long Hân Triết!”
Ấy thế mà anh ta lại tiếp xúc với Tần Nguyễn .

Chẳng lẽ những tin đồn lúc trước trên diễn đàn trường đều là sự thật.
Tần Nguyễn chọn một món ăn hợp khẩu vị, rồi đưa máy tính bảng cho Lăng Hiểu Huyên ngồi đối diện.

Nếu là thường ngày, chắc chắn Lăng Hiểu Huyên sẽ muốn ngồi ngay bên cạnh Tần Nguyễn.
Bọn họ giống như đang tiến hành một trận giằng co vậy, ai lên tiếng trước thì người đó thua.

Lăng Hiểu Huyên không thể chịu đựng được bầu không khí yên lặng đè nén như thế này.
Tần Nguyễn nhíu mày: “Sao thế? Chẳng lẽ Long thiếu có tình cảm đối với Tam gia?”

Câu nói này sặc mùi lưu manh, tuyệt đối không phù hợp với hình tượng dịu dàng ở bên ngoài của Tần Nguyễn. Phải biết rằng, lúc ở khu tây Tần Nguyễn bị nhiễm phải một ít thói quen xấu, ẩu đả đánh nhau trong thời gian dài khiến thực chất ở bên trong cô cũng là một kẻ du côn.
Lăng Hiểu Huyên cẩn thận nhận lấy máy tính bảng, cũng không dám đụng vào tay của Tần Nguyễn.

Cô ấy chọn bừa mấy món ăn rồi lại đưa cho Long Hân Triết.
Cô ấy đưa tay ra quơ quơ ở trước mắt Long Hân Triết: “Anh nhìn cái gì đấy, có nhìn thể nhìn nữa cũng không phải là của anh đâu.”

“Đúng là tôi đang nghĩ thế đấy.”
Tám lạng nửa cân cả thôi, ai xem thường ai đây.

Chọn món ăn xong, Long Hân Triết nhấn vào nút gửi đi rồi ném máy tính bảng sang một bên.
Cô chưa bao giờ là quả hồng mềm dễ bị bắt nạt cả.

Vì câu nói này của cô mà Long Hân Triết bị sốc đến mức không khép hàm lại được.
Mà cho dù nghe thấy được, Long Hân Triết cũng không muốn đưa cô ta đi cùng. Tần Nguyễn đang đi bên cạnh anh ta hiện giờ rất có thể là người của Hoắc Tam gia, trong bụng lại có đứa nhỏ.

Anh ta đang rất tò mò muốn biết chuyện về cô.
Những đêm đó ở khách sạn Hoàng Đình, cả hai không biết ai là người chịu sự chi phối của ai, hay là bị hấp dẫn lẫn nhau.