Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 304: Nguyễn nguyễn



Nhà họ Tần.

Sau khi Hoắc Chi chấp hành xong mệnh lệnh của Tần Nguyễn thì Đường Nhã đã hoàn toàn ngất lịm.

Tần Nguyễn ngồi bên1 bàn trà bằng đá cẩm thạch, lặng lẽ liếc nhìn Đường Nhã đã bất tỉnh nhân sự. Nghe thấy tiếng gọi đầy giận dữ của Tần Nguyễn, cơ thể đứng sau màn cửa thoáng cứng đờ.

Một lát sau, anh ta chậm rãi đi ra.

“Ha ha ha...”
Toàn thân cô ta cũng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, nhưng lại chỉ có thể cắn chặt miếng vải trong mồm rồi lăn lộn trên mặt đất.

Đau đớn này đã không có cách nào diễn tả được bằng lời, cô ta chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Trong lòng cũng bắt đầu hối hận tại sao mình lại muốn chọc vào nhà họ Tần, Tần Nguyễn chính là ác ma.
Đường Nhã nổi giận, cho dù yếu đuối thì cô ta cũng biết tức giận đấy.

Đau đớn trên người khiến cô ta thậm chí có ý nghĩ điên cuồng muốn đồng quy vu tận với Tân Nguyễn.

“Nếu cô đã không chọn, vậy thì tôi chọn hết”
Cô ta sẽ ghi nhớ tất cả những gì Tần Nguyễn làm hôm nay, nhất định phải để cho đối phương chết không yên lành.

Đôi mắt Đường Nhã đỏ ngầu hung hăng nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, chỉ muốn cắn xé có thành từng mảnh.

Tần Nguyễn nhìn thấy hết ánh mắt đầy thù hận của Đường Nhã, cô tỏ ra thờ ơ, chẳng để tâm.
Tần Muội tưởng là em gái tức giận nên vội vàng bước nhanh đến: “Nguyễn Nguyễn à em đừng giận, em yên tâm đi, anh sẽ không nói cho ai biết về chuyện này đầu, anh đảm bảo đấy!”

Tần Nguyễn đầu lo lắng cái này.

Cô chỉ sợ anh hai thấy được một khía cạnh mà cô không muốn các anh ấy biết, rồi sẽ làm giảm mạnh ấn tượng của họ về cô thôi.
“Quả nhiên là bọn họ”

Đôi mày xinh đẹp của Tần Nguyễn cau chặt, sắc mặt cô trầm xuống.

Vậy thì tiếp theo, sẽ đến lượt Tân An Dân và Hàn Nhàn.
Tần Nguyễn nheo mắt lại, ngắt lời anh ta: “Anh nhìn thấy rồi?”

Trước vẻ mặt trang nghiêm của cô, Tần Muội đành gật nhẹ, không dám nói gì.

Tần Nguyễn bực mình, chẳng biết phải nói gì với cái tính cách bộp chộp này của anh hai nhà mình nữa.
Cứ ngất đi như thế này chẳng vui chút nào.

Tần 2Nguyễn: “Làm cô ta tỉnh lại”

Hoắc Chi cúi người ấn mấy lần vào những huyệt vị đặc biệt trên người Đường Nhã.
Cô ta cuộn mình trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự căm hận cùng thù hằn.

“Đến nói cũng không được, xem ra là cô rất đau.”

Tần Nguyễn đứng lên đi về phía bên phải.
Hoắc Chi đánh gãy một tay một chân của Đường Nhã.

Đường Nhã cảm thụ được cơn đau xuyên thấu tim gan, đau đến mức khiến cô ta muốn gào lên, nhưng miệng lại bị chặn lại.

Vì không có cách nào hét lên để phát tiết, nên sự đau đớn này được nhân lên gấp bội.
Lúc này, Đường Nhã đang phải chịu đựng đau đớn lan tràn toàn thân.

Tần Nguyễn ngồi vắt tr0éo chân, khoanh tay trước ngực, mỉm cười hỏi Đường Nhã: “Cô đau không?”

Nghe thấy giọng nói của cô, Đường Nhã giống như nghe thấy tiếng gọi của ma quỷ.
Nơi đó có dụng cụ mà Tần An Quốc thường sử dụng để chơi golf.

Tần Nguyễn lấy cây gậy đánh golf tinh xảo từ trong cái túi đặt ở góc phòng ra, cô vung vẩy gậy hai lần trong không khí để thử cảm giác, trông cũng không tệ lắm.

Cô quay người nhìn về phía Đường Nhã, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy, cô thản nhiên nói: “Đường Nhã này, cô làm nhục anh cả tối đủ kiểu, giờ phải dùng chân hay tay của cô để đổi lại đây, hay chính cô tự chọn một cái đi?”
Cúi xuống nhìn vết máu dính trên quần mình, cô nói: “Ném hết người của nhà họ Đường ra ngoài, đừng làm ô uế đất của nhà họ Tần”

Hoắc Xuyên và Hoắc Chi đáp lời, rồi quay người hành động.

Hoắc Xuyên vừa đi được hai bước bỗng dừng lại, anh ta quay người nói với Tần Nguyễn: “Phu nhân, tôi còn có chuyện cần báo với cô.”
Tần Nguyễn đưa cây gậy golf trong tay cho Hoắc Chi: “Đánh gãy một tay một chân của cô ta”

“Không!”

Đường Nhã hoàn toàn sợ hãi trước cái tính khí thay đổi nhanh chóng này của Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn nghe xong như bị chọc giận, cô bực mình, giọng cũng lạnh đi: “Tôi đã nói rồi, cô muốn sống đi ra khỏi cánh cửa này thì phải trả hết nợ đã”

Lúc này, Hoắc Xuyên từ bên ngoài đi vào.

Anh ta đi đến trước mặt Tần Nguyễn và hơi cúi đầu xuống: “Phu nhân, đã tra được rồi, người đứng phía sau là Tần An Dân và Hàn Nhàn.”
Cô ta tin chắc đối phương nói được thì làm được, thật sự sẽ muốn lấy một tay một chân của cô ta.

Tần Nguyễn cụp mắt xuống, ánh mắt cô trông vừa vô tội vừa chân thành: “Cô suy nghĩ kỹ chưa?”

Đường Nhã phải thở lấy hơi ba lần, cô ta hỏi: “Phải làm thế nào cô mới có thể buông tha cho tôi?” Cô ta không muốn bị mất tay chân đầu.
Cô ta chịu đủ rồi, Tần Nguyễn đúng là người điên, cô ta không chơi nổi.

Tần Nguyễn cau mày không vui, cảm thán: “Cô đúng là khó chịu thật đấy, cứ thích để cho người ta phải nói đi nói lại”

Đường Nhã kéo cơ thể đau nhức bò đến bên chân Tần Nguyễn, cô ta giật giật ống quần của Tần Nguyễn, nức nở nói: “Cô thả tôi ra đi mà, sau này tôi không dám trêu chọc vào nhà họ Tần nữa”
Cô không lãng phí thời gian nữa mà hơi hất cằm với Hoắc Chi: “Làm đi!”

“Vâng, phu nhân!”

Để phòng ngừa tiếng kêu của Đường Nhã làm kinh động đến Tần An Quốc ở trên lầu, Hoắc Chi chặn miệng cô ta lại.
Câu phản bác của cô ta vô cùng yếu ớt bất lực.

Tần Nguyễn: “Nhưng cô lại làm nhục anh tôi, ngoài việc dùng tay hoặc chân của cô để trả lại, thì tôi chẳng nghĩ ra được cái gì khác ngang giá để đổi cả”

“Cô đủ rồi đấy! Tôi đã bị cô làm nhục thành dạng này rồi, cô còn muốn thế nào nữa?!”
Hoắc Xuyên đưa tay chỉ về phía rèm cửa ở phòng trà dưới tầng một, phía sau rèm cửa có một cái bóng, không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra được.

“Tần Muội!” Tần Nguyễn nghiến răng.

Tần Muội trốn ở phía sau rèm cửa đã nhìn thấy Hoắc Xuyên tra tấn hỏi cung ông bà Đường ở bên ngoài, lại nhìn thấy hết cảnh Tần Nguyễn và Hoắc Chi ở trong phòng dạy dỗ Đường Nhã.
Đường Nhã nghe vậy lập tức tỉnh táo.

Cô ta trợn trừng hai mắt, sợ hãi nhìn chằm chằm vào cây gậy đánh golf trong tay Tần Nguyễn.

“Tôi... tôi không chặt tay hay chân của Tần Cảnh Sầm”
Đường Nhã từ từ7 tỉnh lại, vết máu trên mặt cô ta đã bị mồ hôi túa ra dày đặc làm trôi bớt, trông không còn đáng sợ như trước nữa.

Nhưng những vết t7hương trên người thì nhìn rất thê thảm, xanh xanh tím tím, có một chỗ còn bị tụ máu.

Thủ đoạn của Hoắc Chi vô cùng đơn giản thô bạo,2 không có bất kỳ sự nương tay nào.
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt vội vã luống cuống của anh hai, Tần Nguyễn âm thầm thở dài: “Thôi thấy thì cũng đã thấy rồi, anh cả cũng sắp trở về, anh cùng với mấy người Hoắc Xuyên ném người nhà họ Đường ra ngoài đi, làm sạch sẽ một chút, em lên lầu đi tắm đây.”

“Không thành vấn đề, cứ giao cho anh!”

Tần Muội vỗ ngực đảm bảo.

Nhà họ Hoắc.

Hoắc Vân Tiêu đang tiếp đãi Nam Cung Sướng đã hiểu được đại khái tình hình.

Sau khi biết được nhà họ Tân ấy vậy mà lại có quan hệ với nhà họ Hoắc, Nam Cung Sướng đã tức tốc chạy đến xin gặp Hoắc Tam gia.