Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 311: Tần muội tủi th n



Ngôn Ân đứng lên, hút nốt điếu thuốc rồi dúi tàn thuốc xuống khay cát trắng phía trên thùng rác ở bên cạnh.

“Tôi 1thật sự không biết, tôi đã nói hết những điều mà tôi biết rồi, xin trả lại điện thoại cho tôi, tôi muốn liên lạc với luậ2t sư, trước khi gặp được luật sư, tôi sẽ không nói thêm một câu nào nữa” “Bọn chúng có thể gây ảnh hưởng gì cho em không, em đang mang thai, em xác định sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Giọng Tấn Nguyễn nhẹ nhàng, không muốn để anh trai quá lo lắng: “Không đầu, em có năng lực tự bảo vệ mình mà”
Tần đại thiếu cau mày: “Em quen biết những người này ở chỗ nào?”

Trong lòng anh ta không khỏi tự kiểm điểm bản thân đã hiểu biết quá ít về em gái.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc và ngơ ngác của anh cả Tần Cảnh Sầm, tiếp tục nói: “Anh cá, hai mẹ con Hàn Nhàn đang đi theo phía sau chúng ta, anh có muốn nhìn một chút không?”

Tần đại thiếu giơ tay đặt ở trên trán, trên mặt anh ta đầy vẻ bất đắc dĩ và có chút mỏi mệt: “Nguyễn Nguyễn, em đừng nói đùa nữa.”
Lúc này anh ta lại quên mất sợ.

Tần Nguyễn bật cười: “Có em ở đây, anh sợ cái gì.”
Tần đại thiếu: “Không phải bị con người giết?”

Tần nhị thiểu: “Ma quỷ tác quái à?”
Nhưng so với sợ hãi, điều khiến anh ta cảm thấy không thể tin nổi là em gái mình lại có thể nhìn thấy được những thứ kia.

Tần Cảnh Sầm cau mày nhìn Tần Nguyễn, anh ta hỏi: “Nguyễn Nguyễn, làm sao em nhìn thấy được những thứ kia?”
Nữ cảnh sát đứng bên cạnh Tần Nguyễn và Tân2 Cảnh Sầm hỏi bọn họ: “Hai người có quen biết với người này không?”

Tần Cảnh Sầm: “Không biết”
Tần Nguyễn đáp dạ rồi xuống xe.

Tần Muội thấy thế cũng lập tức ra ngoài luôn.
Tần đại thiếu chưa bao giờ dính đến giới Huyền học nên không biết rõ lắm.

Tần Nguyễn: “Vâng, cùng hai vị Thiên Sư của môn phái Mao Sơn và môn phái Ngọc Tinh”
Trông anh ta như tàu lá héo, vô cùng đáng thương.

Nữ cảnh sát nhìn chằm chằm bóng lưng ba anh em rời đi, cô ta cau mày.
“Anh cả, anh đừng như vậy mà” Tần Nguyễn kéo tay Tân Cảnh Sầm, không biết nên trấn an anh trai như thế nào.

Tần đại thiếu lại hỏi: “Tam gia cũng biết?”
Anh ta đã nghe thấy hết những lời Ngôn Ân nói.

Nói cách khác thì con mụ Hàn Nhàn kia vậy mà lại dám ngoại tình trước khi ly hôn với ông già nhà anh ta, thậm chí còn nuôi rất nhiều trai bao.
Tần Nguyễn đẩy anh trai vào chiếc Maserati của cô và bật đèn bên trong lên.

“Anh cả, anh phải chuẩn bị tinh thần thật kỹ nhé, người bình thường mở Thiên Nhãn nhìn thấy quỷ sẽ bị ảnh hưởng đến số mệnh của bản thân, em sẽ không để anh nhìn thấy quá lâu.”
Tần Muội rú lên một tiếng rồi cơ thể nhào về phía trước.

Động tác của anh ta quá nhanh, khiến bàn tay đang đặt trên trán Tần Cảnh Sầm của Tần Nguyễn vì lực va chạm mà tách ra.
Tuy nhiên, ánh mắt đầy căm hận và phẫn uất của cô ta khiến Tần đại thiếu không khỏi rùng mình.

Phương hướng mà Hàn Khả Tâm nhìn chằm chằm, rõ ràng là Nguyễn Nguyễn ngồi bên cạnh anh ta.
“Cút!”

Tân đại thiếu xách cổ áo em trai, kéo người về phía sau.
Tần Muội nhào lên người bọn họ, anh ta như một con lươn uốn qua uốn lại, liều mạng chui rúc.

“Tần Muội!”
Tần Muội trừng mắt, chợt hiểu ra: “Cũng đúng nhỉ, anh quên mất em có thể bắt được quý”

Anh ta nghĩ lại trò hề mình vừa làm ra, bèn gãi đầu một cái, không dám quay đầu nhìn anh cả đang đứng bên ngoài xe.
“Anh cả, em không đùa giỡn với anh đâu, lên xe trước đã, em sẽ để cho anh trông thấy.”

Tần Nguyễn kéo tay Tần Cảnh Sầm đi xuống cầu thang, đi tới bãi đỗ xe.
Thấy tên oắt này chen đến cả chỗ hàng của mình, Tân đại thiếu nghiêm nghị quát.

“Có quỷ, có quỷ đấy, anh cả ơi, anh ôm em một cái đi!”
“Em thật sự không đùa anh?”

Tần đại thiếu nắm chặt lấy bàn tay của Tần Nguyễn đang chìa về phía mình.
Ánh mắt Tần Cảnh Sầm nặng nề nhìn chằm chằm vào trong xe.

Mặc dù bây giờ anh ta không nhìn thấy Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm nữa, nhưng vừa rồi anh ta đã thực sự được tận mắt nhìn thấy hai vong hồn.
Tần Cảnh Sầm mím chặt môi, giọng anh ta hơi mất mát: “Nguyễn Nguyễn à, là anh trai của em mà anh chẳng hiểu gì về em cá, anh cảm thấy mình rất thất bại, cũng tự trách mình lắm”

Tần Nguyễn đã về nhà được một năm, vậy mà từ trước đến nay anh ta không hề biết những thứ này.
Tần Nguyễn: “Tự nhiên em có thể nhìn thấy thôi, bọn chúng cũng không làm em bị thương được, mà em lại có thể đưa chúng vào Địa Phủ”

Nghe cô nói câu này mà trong lòng Tần đại thiếu cũng không nhẹ nhàng được bao nhiêu, ngược lại còn nặng nề hơn.
“Nói cho Lục Hàn, cũng chính là Cục trưởng Lục của các vị, vụ án lần này có ẩn tình, nếu muốn phá án thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, nhưng phải trả thù lao đấy.”

Tần Nguyễn nói xong thì quay đầu nhìn Tần Cảnh Sầm và Tân Muội: “Anh cả, anh hai, chúng ta đi thôi.”
Trông anh ta có vẻ đã khôi phục lại đượ7c cảm xúc, giọng điệu rất bình tĩnh.

Nhưng Tần Nguyễn lại nhìn thấy bàn tay để bên người của anh ta đang nắm chặ7t, cho thấy nội tâm của đối phương không hề bình tĩnh như mặt ngoài.
Tần Muội đang ngồi ở chính giữa băng ghế phía sau, bắt gặp ánh mắt quái dị của anh cả và em gái, trong lòng anh ta lập tức có cảm giác không thoải mái.

Chẳng lẽ là vong hồn của Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đang ở ngay bên cạnh anh ta.
Bên trong xe có hai con quỷ, anh ta cũng không dám ở trong đấy một mình.

Anh ta nhanh chóng thoát ra khỏi xe, bước nhanh đến bên cạnh anh trai và em gái.
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên, cô sờ đầu anh ta: “Anh hai ngoan”

Tần Muội kéo tay cô xuống, nói rất chính đáng: “Không được sờ vào đầu của đàn ông”
Tần Nguyễn híp mắt lại, nụ cười trên mặt tươi roi rói: “Nói như vậy là anh cả tin tưởng em?”

Tần đại thiểu không lên tiếng, cũng không gật hay lắc đầu.
Chết dễ thế này đúng là được lợi cho mụ ta.

Nữ cảnh sát nghe vậy thì biểu cảm trên gương mặt bỗng trở nên đầy ẩn ý. Hàn Nhàn đã từng là phu nhân nhà giàu có, vô cùng vẻ vang, không ngờ sinh hoạt cá nhân, lại hỗn loạn như thế.
Quả nhiên nhà giàu thì làm thị phi, chơi cũng rất lớn mật.

Tần Nguyễn vén tóc ra sau tại, cô nhìn về phía nữ cảnh sát, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi, các đồng chí là người của Cục điều tra Hình sự hay là Tổng cục?”
Nữ cảnh sát lấy điện thoại ra liên hệ với cấp trên trực tiếp của cô ta để xin chỉ thị.

Ba anh em nhà họ Tần xuống dưới tầng một, đến trước cửa khách sạn thì dừng lại.
Tần Muội ôm chặt eo của Tần Cảnh Sầm, dúi mạnh người xuống không gian bên dưới chân anh cả.

Tần đại thiếu không chịu nổi cậu em trai ngốc nghếch này nên mở cửa xe đi ra ngoài.
“Bọn em cùng ở trong giới, có tiếp xúc với nhau thì quen biết thôi.”

Tần Nguyễn không muốn giải thích dài dòng về những chuyện này.
“Anh cả, anh nhìn ra đằng sau kìa”

Tân đại thiếu chẳng hề do dự mà quay đầu nhìn phía sau.
“Được.”

Tần đại thiếu kéo tay em gái rời đi, theo sát phía sau là Tần Muội sắc mặt tái nhợt.
Tần Cảnh Sầm ngước mắt lên, xoa đầu cô, anh ta dùng lực hơi mạnh làm tóc tại Tần Nguyễn bù xù.

Anh ta cả giận, nói: “Lần sau có cái gì cấm được giấu giếm anh”
Tần Nguyễn mỉm cười, cũng không giải thích quá nhiều.

Thế giới ma quỷ tương đối phức tạp, chuyện mượn xác hoàn hồn, lập lờ đánh lận con đen hay thay mận đổi đào cũng không hiếm thấy.
Tần Nguyễ0n: “Chưa gặp bao giờ?

Tần Muội chẳng biết đi đến phía sau bọn họ từ lúc nào cũng xen vào nói: “Nếu trước kia tôi mà từng gặp qua hắn, thì tôi nhất định phải đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ!”
Đối mặt với đôi mắt màu u ám và lạnh lẽo của Hàn Nhàn, Tần đại thiếu cắn chặt răng, từ từ di chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Trống Hàn Khả Tâm đỡ hơn một chút, phần da trên mặt không hề bị lột ra giống như trên thi thể, tứ chi cũng bình thường, không có hình ảnh gì quá đáng sợ.
Tần Nguyễn lại hiểu, cô cười: “Anh cá, buông tay em ra”

Tần Cảnh Sầm buông tay, cô lập tức đặt ngón trỏ vào mi tâm của anh trai, rồi chậm rãi di chuyển sang bên cạnh trán.
Tân Cảnh Sầm nghiêng đầu, hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em nói vụ án này có ẩn tình là chuyện gì xảy ra vậy?”

Tần Nguyễn giơ tay vuốt tóc, cô nói: “Bọn họ không phải bị con người giết”
Tần Nguyễn: “Em thật sự không lừa anh đâu, cả anh hai, Tam gia, Cục trưởng Lục của Tổng cục điều tra Hình sự đều biết.”

“Hóa ra anh là người cuối cùng được biết à?”
Tân đại thiếu nhìn Tần Muội bằng ánh mắt đồng tình và thương mại: “Em có cảm thấy bên người lành lạnh không?”

“Oa!”
Tần Muội bước nhanh chân đuổi kịp bọn họ, anh ta không sợ người nhưng lại sợ quỷ.

Biết được Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đang ở ngay bên cạnh bọn họ, lông tóc toàn thân anh ta dựng đứng hết cả lên.
Vừa nhìn một cái là trái tim anh ta đã nhảy lên tận cổ họng.

Tần Muội đang ngồi ở chính giữa ghế sau, hai bên anh ta là vong hồn của Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đang lơ lửng.
“Biết ạ” Mặt Tần Nguyễn tỏ vẻ vô tội, và có chút bối rối.

Chẳng bao lâu sau cô đã kịp nhận ra rằng, mình vẫn chưa nói với anh cá và cha về việc mình có thể nhìn thấy quỷ.
Cục trưởng Lục của bọn họ là người của nhà họ Lục trong bốn gia tộc đứng đầu. Nhà họ Tần ở thủ đô tuy nói là hào môn đấy, nhưng so sánh với nhà họ Lục thì một người là thiên hoàng quý tộc, còn một người là địa chủ ở quê, không thể nào so sánh được.

Tần Nguyễn lại gọi thẳng tên của Cục trưởng Lục, xem ra bọn họ không chỉ đơn giản là quen biết nhau thôi.
Tần đại thiểu vòng qua đầu xe, đi đến vị trí ghế lái và mở cửa xe.

“Nguyễn Nguyễn, em xuống xe đi, anh có lời muốn nói với em”
Không gian trong xe chỉ bé có từng này, hình như ngoại trừ chỗ bên cạnh anh ta ra, hai mẹ con nhà kia cũng không còn chỗ khác để đứng.

Tần Muội lắp bắp hỏi: “Anh, anh cá, anh đang, đang nhìn cái gì?”
Tần Muội thuận thể chui tọt vào ghế phụ lái, nắm chặt lấy dây an toàn, nhìn trừng trừng Tần Nguyễn bằng ánh mắt ướt át đáng thương.

“Nguyễn Nguyễn, anh sợ..”
“Tổng cục”

Vụ án lần này không hề tầm thường, mà địa điểm xảy ra vụ án cũng tương đối gần bọn họ, cho nên đương nhiên giao cho Tổng cục điều tra Hình sự.
Thi thể của Hàn Nhàn bị chém ngang eo, giờ phút này bà ta vẫn đang ở trong tình trạng trước khi chết.

Bên hông đứt lìa để lộ ra một đống ruột già ruột non, máu đỏ tươi cùng vết thương bị cắt hoàn chỉnh kích thích thị giác của Tần Cảnh Sầm.
Tần đại thiểu không vui, lập tức dịch chuyển trọng tâm chủ đề.

Tần Nguyễn ngượng ngùng cười một tiếng: “Còn chẳng phải là vì em không có cơ hội nói cho anh biết à?
Tần Nguyễn gật đầu với hai người: “Lúc ở trong hiện trường vụ án, em ngửi thấy được bên trong mùi máu tươi nồng đậm có xen lẫn cả mùi hôi thối thoang thoảng, trong phòng cũng lan tràn khí đen mờ nhạt, ngoại trừ tà ma quỷ quái thì không thể là cái khác được.”

Sắc mặt Tần đại thiếu trầm xuống: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
Tần Nguyễn sắp xếp lại từ ngữ trong đầu: “Anh cả, mắt của em có thể nhìn thấy thứ mà người bình thường không thấy được, vừa nãy ở trong phòng em cũng nhìn thấy vong hồn của Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm, hai mẹ con họ thật sự đã chết rồi.”

Tân Muội không hiểu: “Xác của họ còn nằm ở trong phòng mà không phải chết thật thì chẳng lẽ lại còn chết giá được à?”
Cô được sống lại một lần nữa, có một số vấn đề chi tiết nếu truy cứu tới cùng thì trên người cô có rất nhiều điểm đáng ngờ mà không thể nào giải thích rõ ràng được.