Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 313: Hôn lễ của nhà nam cung và nhà họ tiêu, cái bẫy nhằm vào tam



GIA

Từ chân nhân là đạo sĩ Nam Dương, năng lực không hề kém Linh Hư Tử.

Lúc trước, ông ta chỉ cần liếc mắt thôi là nhìn1 ra được thể chất của Hoắc Vân Tiêu có vấn đề, là một người bạc mệnh. Đôi chân trắng nõn nà vô tình lộ ra.

Đầu của Tô Tình Thư hơi cúi xuống, để lộ ra chiếc cổ thon dài cùng với đường cong mê người.

Động tác ấy của cô ta quyến rũ khó tả.
“Anh hỏi tôi à?” Tần Nguyễn cười nhẹ.

Lục Hàn biết rõ với giá trị bản thân hiện giờ của Tần Nguyễn, cô chắc chắn không có khả năng thiếu tiền.

Anh ta nói: “Vậy cứ dựa theo quy tắc cũ trong Cục mà làm, Tam thiếu phu nhân đừng chê ít”
Giọng Nam Cung Sưởng đầy kinh ngạc: “Đạo trưởng Ô chết rồi?”

Giọng Tô Tình Thư đều đều: “Nghe nói là mệnh bài bị vỡ nát, tức là người đã chết rồi.” Dường như chuyện chết người đối với cô nàng này mà nói là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

Đạo trưởng Ô là Đại đồ đệ của Từ chân nhân, Nam Cung Sưởng cũng đã từng gặp người đó rồi, là một kẻ có thủ đoạn đấy, nhưng vẫn còn kém xa sư phụ của lão.
Ảnh mắt hung ác của Nam Cung Sưởng lạnh lùng trừng mắt n2hìn Tô Tình Thư.

“Trước khi Hoắc Tam gia bị phá thân, tôi từng có lần trò chuyện với hắn hơn mười phút, khi đó sức khỏe của hắ7n yếu đến mức như sắp xuống lỗ đến nơi rồi ấy, sắc mặt trắng bệch trông chẳng khác gì quỷ, còn thỉnh thoảng ho hằng mấy tiếng”
“Lần này tôi ngồi ở nhà họ Hoắc hơn nửa tiếng đồng hồ, đừng nói là nghe thấy tiếng hắn ho, mà ngay cả dáng vẻ suy yếu của hắn cũng đề2u là giả vờ, ông đây còn tưởng rằng hắn không còn sống lâu nữa, không ngờ suýt nữa đã bị hắn lừa!”

Nói đến đây, gã đập mạnh ta0y xuống ghế sô pha, lực mạnh đến nỗi làm tay của gã nảy lên.
Nam Cung Sưởng cười khẩy: “Với gương mặt này của cô còn cần trẻ mãi không già ư?”

Không thể không nói, gương mặt của Tô Tình Thư đúng là đẹp thật.

Gương mặt cô ta được bảo dưỡng thường xuyên, trong không hề giống người 30 tuổi một chút nào, mà giống một sinh viên đại học vừa mới ra trường hơn.
Anh ta thở dài: “Tam thiếu phu nhân tạm thời cũng không biết là loại ma quỷ nào đang hại người sao?”

Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn về phía hai bóng dáng đang lơ lửng ở bên giường, cô thản nhiên nói: “Vong hồn của hai nạn nhân còn chưa hồi phục linh trí, có lẽ ngày mai họ sẽ nhớ lại, đến lúc đó tôi sẽ hỏi thử”

“Được, không biết thù lao của vụ án lần này tính thế nào?”
Cô ngồi xuống, dựa người vào thành giường, giọng lạnh tanh: “Vì vụ án ở khách sạn?”

“Đúng vậy, cấp dưới có liên hệ với tôi, nói rằng cô biết nội tình?”

“Tôi không biết nội tình, nhưng từ đủ loại dấu hiệu ở hiện trường, tôi chỉ có thể nói vụ án này không phải do con người gây ra”
Lục Hàn: “Cô chắc chắn?”

“Không thể khẳng định 100%, khoảng 90% đi”

90% đã là cực cao rồi, Lục Hàn đã xác định vụ án này lại có liên hệ với ma quỷ.
Tô Tình Thư đi đến trước mặt Nam Cung Sưởng, cô ta đưa tay kéo cổ áo của gã, cúi đầu lại gần và hôn một cái lên khóe môi gã.

“Hình như đã rất lâu rồi chúng ta không chơi đùa với nhau ấy nhỉ?”

Giọng nói của cô ta quá quyến rũ, giống như đeo thêm cái móc vậy.
Cô tạm biệt hai anh trai ở phòng khách rồi đi lên tầng nghỉ ngơi.

Sau khi tắm rửa xong, cô nằm liệt trên giường, vừa mới chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại đổ chuông.

Tần Nguyễn cầm điện thoại di động lên xem thì thấy người gọi là Lục Hàn.
Cô nhận cuộc gọi, tức giận nói: “Cục trưởng Lục này, phiền anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, có thể lúc này anh đang tăng ca, nhưng tôi thì muốn đi ngủ đấy”

Lục Hàn ở đầu dây bên kia có vẻ hơi sửng sốt, sau đó là một tiếng cười nhẹ truyền đến: “Tam thiếu phu nhân đã nghe điện thoại thì chắc hẳn cũng là người có lòng trượng nghĩa, muốn đóng góp một phần sức lực cho Tổng cục của chúng tôi”

Tần Nguyễn cười ha ha, nhưng không phủ nhận.
Được khen một cách tinh tế như vậy, Tô Tình Thư cười rạng rỡ: “Được nghe lời khen của anh đúng là không dễ chút nào?

Nam Cung Sưởng nhìn sang chỗ khác, gã hỏi: “Từ chân nhân có nói gì về kế hoạch trong hôn lễ không?”

Tô Tình Thư ngắm nghía ngón tay mình, cô ta ngán ngẩm nói: “Có thể nói cái gì, vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu thôi. Lần này không lấy được nửa cái mạng của Tam gia, thì đập bảng hiệu của ông ta đi là vừa”
Ánh mắt tối đen của Nam Cung Sưởng nhìn về phía Tô Tinh Thư: “Chỉ cần còn nhà họ Hoắc thì thế gia sẽ vĩnh viễn bị áp chế, chúng ta không có khả năng tiến thêm một bước nữa”

“Thế này chẳng phải rất tốt à?” Thật ra Tô Tình Thư khá bằng lòng với hiện tại, mà tại sao nhà Nam Cung lại cứ thích leo lên cao hơn nữa thế cơ chứ.

Cảm giác chân hơi ngứa, cô ta bèn vén váy dài lên gãi chỗ đầu gối.
Nam Cung Sưởng đưa tay ra ôm chặt lấy eo của Tô Tình Thư, cô ta cũng thuận thế ngồi ở trên đời của gã.

“Trước lúc đến đã tắm qua chưa?”

Tô Tình Thư đổ người vào trong ngực của gã, cười duyên nói: “Tắm rồi, anh ngửi thử trên người của tôi đi, là mùi nước hoa mà anh thích nhất đấy”
Nam Cung Sưởng thấy cảnh này mà ánh mắt tôi xuống.

Nói đến chuyện này thì, hai người bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái mập mờ, ban đầu vì muốn nhà họ Tô đi theo mình mà gã còn từng qua lại với Tô Tình Thư.

Bọn họ đã sớm ngủ với nhau, chỉ là cả hai đều thích chơi nên về sau cũng chẳng giải quyết được gì.
Nếu Tần Nguyễn đang ở đây thì sẽ nhanh chóng nhận ra được.

Lúc cô dùng roi vàng quật lũ tà ma, cũng sẽ tạo ra âm thanh như vậy.

Lúc Tần Nguyễn về đến nhà, cô nghe Hoắc Chi nói Tam gia đã đi về rồi.
Tô Tình Thư ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt đầy ẩn ý của Nam Cung Sưởng, đôi môi đỏ mọng của cô ta gợi lên, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ, cô ta đứng dậy đi về phía Nam Cung Sưởng.

Vừa đi, cô ta vừa nhẹ nhàng vén váy lên.

Hành động quyến rũ mập mờ này khiến màu mắt của Nam Cung Sưởng ở phía đối diện trở nên tốt hơn.
“Lần này tôi không cho phép có bất kỳ sai lầm nào!”

Giọng Nam Cung Sưởng âm u trầm thấp, có chút dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.

Tô Tinh Thư ngước mắt lên: “Tôi nói này Nam Cung đại thiểu, nếu anh thật sự chọc tới nhà họ Hoắc thì chỉ sợ cả gia tộc Nam Cung sẽ bị anh hại chết đấy, cứ nhìn nhà họ Tô chúng tôi đây làm gương đi.”
Gã cau mày: “Ai có thể giết được gã đấy?”

Tô Tình Thư mỉm cười: “Anh hỏi tôi à?”

Cô ta sờ mặt mình, nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi mà biết thì đã đi tìm Từ chân nhân lĩnh thưởng rồi, để ông ta dùng bí thuật giúp tôi trẻ mãi không già”
Lúc cô ta bị bế thốc lên thì chính mình cũng giật cà vạt của Nam Cung Sưởng ra, rồi cởi luôn cả áo khoác của gã.

Hai người đi vào trong phòng, cửa phòng bị Nam Cung Sưởng dùng chân đóng lại.

Qua rất lâu sau, bên trong phát ra những tiếng động giòn giã kéo dài.
Nam Cung Sưởng nghe vậy bèn ôm cô ta đứng dậy, động tác thô lỗ không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Gã bước nhanh chân đi về hướng phòng ngủ phía bên trái.

Tô Tình Thư thì gấp gáp chờ không nổi nữa, cô ta cũng lười giả vờ giả vịt ở trước mặt người đàn ông này.
Tần Nguyễn tỏ ra không sao cả: “Có là được rồi, tôi là người không muốn nợ ơn của người khác, cũng không thích người khác nợ ân tình của mình, tốt nhất là chuyện nào ra chuyện nấy”

“Tôi biết rồi.”

Tần Nguyễn ngáp một cái, hỏi: “Còn việc gì không?”

“Không”