Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 316: Tần nguyễn kiêu ngạo hết phần thiên hạ



THẤY BUỒN NÔN!

Tần Nguyễn nhấc chân đi về phía hai mẹ con nhà kia: “Tôi là Tần Nguyễn, người thu gặt tất cả yêu ma quỷ quáki tà vật trên thế gian này, bao gồm cả những con quỷ lang thang ở nhân gian như các người” Hàn Nhàn xông tới: “Đừng đánh nữa! Đánh nữa là nó chết mất!”

“Vốn dĩ đã chết rồi!” Ánh mắt Tần Nguyễn tỏ vẻ khinh miệt.
“Tôi nhớ cơ thể mình hình như bị trói, tôi còn nhớ có rất nhiều máu, có thứ gì đó nhe răng cười với tôi, nó xé rách da mặt của tôi, đau quá, mặt của tôi đau quá! A a a a!!!”

Hàn Khả Tâm lại cảm nhận được cơn đau xé ruột xé gan kia, cô ta ngồi xổm trên mặt đất và ôm mặt kêu khóc.
Roi vàng trong tay cô vụng lên vun vút hoa cả mắt, một luồng ánh sáng vàng thần thánh nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể cô.

“Bốp!”
Hàn Nhàn và Hàn Khả Tầm nhìn bóng lưng uyển chuyển mê người của Tần Nguyễn, dù bọn họ là phụ nữ cũng không nhịn được mà cảm thấy cổ họng khô khốc một cách khó hiểu.

Vòng eo thon gọn và những đường cong duyên dáng giống như tác phẩm hoàn hảo nhất của Thượng Đế.
Sự thay đổi kỳ lạ này khiến cô ta sinh ra sự nghi ngờ với bản thân.

Nghe Tần Nguyễn nói muốn tống bọn họ xuống Địa Ngục, cô ta hoàn toàn không muốn.
Tần Nguyễn ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy hai mẹ con nhà kia đang ngồi ở góc phòng, trong đầu thầm nghĩ hai người này ngoan đấy.

Nhưng, chỉ một giây sau cô bị vả mặt ngay.
“Bốp!”

Hàn Khả Tâm ngã trên mặt đất bất lực phản kháng, chỉ có thể nhận hết roi này đến roi khác.
Bọn họ chưa từng biết thì ra Tần Nguyễn lại có vốn liếng thượng thừa như vậy.

Tần Nguyễn quay người cài cúc áo, cô lạnh lùng liếc nhìn hai mẹ con nhà kia: “Tôi cảnh cáo các người một lần cuối, đừng ra khỏi phòng, nếu không thì tôi sẽ khiến các người chẳng có cơ hội mà đến Địa Phủ đầu”
Câu nói này quá bá đạo quá kiêcu ngạo, đến ngay cả khí tràng quanh người cô cũng trở nên mạnh mẽ.

Cô giống như một nữ hoàng bễ nghễ thiên hạ, nhân gian akhông có ai có thể thay thế vậy.
Hàn Khả Tâm hoảng sợ hô lên: “Tôi nhớ rồi!”

Trong lúc chơi trò đuổi bắt với Hàn Nhàn, cô ta phát hiện hai chân của mình chưa từng chạm đất, mà đang bay với tốc độ cực nhanh.
Tần Nguyễn tin tưởng đúng là cô ta đã nhớ ra cái gì đó.

Cô đảo mắt sang phía Hàn Nhàn: “Còn bà?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn chìm xuống, roi vàng xuất hiện trong tay, ngay khi Hàn Khả Tâm tới gần cô, cô vung roi lên.

“Bốp!”
Tần Nguyễn vẫn còn đang lau tóc, cô cầm khăn mặt trong tay quăng về phía đối phương, người thì lùi lại phía sau, cô cả giận quát: “Hàn Khả Tâm!”

Chiếc khăn xuyên qua hồn thể của Hàn Khả Tâm, cô ta lao tới với vẻ mặt dữ tợn: “Tao muốn giết mày! Tại sao mày có thể bình yên vô sự mà tạo thì đã chết, đều do con đ* mày! Đều là do mày!”
Con người trong mắt Tần Nguyễn dần đen kịt lại, gần như không nhìn thấy chút tròng trắng nào.

Trên môi cô nở nụ cười thản nhiên, giọng nói âm trầm kinh khủng: “Tôi là ác quỷ bò ra từ Địa Ngục, đặc biệt đến xử lý các người!”
Cô trở lại thần thái bình thường và nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Tốt nhất là các người thành thật đợi ở đây, không nghĩ ra là ai giết mình thì cũng không còn giá trị giữ lại nữa, tôi sẽ đích thân đưa các người vào Địa Phủ”
Đôi đồng tử của Tần Nguyễn có khả năng nhiếp hồn, theo áp lực mạnh mẽ lan tràn từ cơ thể cô và một sức mạnh không biết chèn ép khiến hồn thể của Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm không khỏi run rẩy.

Nhìn hai mẹ con nhà kia sợ hãi như vậy, Tần Nguyễn cười phá lên: “Ha ha ha ha..”
Hàn Nhàn ốm đống tay chân gãy lìa của Hàn Khả Tâm, bà ta nói bằng giọng gấp gáp xen lẫn oán trách: “Khả Tâm chết rồi, cô không thể nhường nó một chút à, nó cũng không gây tổn thương được cho cô, cô cần gì khiến nó khổ sở như vậy?

Tần Nguyễn nắm chặt roi vàng trong tay, cười bảo: “Nhường? Tôi chẳng thân chẳng quen gì với các người, tại sao tôi lại phải nhường?”
Hồn lực dùng để duy trì thân hình của Hàn Khả Tâm trong nháy mắt bị đánh cho tán loạn.

Đến ngay cả khuôn mặt hoàn hảo nguyên vẹn do cô ta dùng hồn lực ngưng tụ ra cũng trở lại dáng vẻ đẫm máu lúc chết.
“Các người ở trong phòng này không được phép chạy lung tung, nghĩ kỹ xem là ai đã giết các người. Con quỷ đó hẳn phải có mối thâm thù gì với các người nên mới chém ngang eo, chặt đứt tay chân, còn lột cả da mặt, thù hận như vậy cũng sâu đấy”

Cô cầm quần áo đi tắm.
Tần Nguyễn đi vào phòng tắm, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm.

Nửa tiếng sau.
Đây là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cô sau khi sống lại.

Cô nhìn thấy hai mẹ con nhà này, cho dù là trên thân thể hay tâm lý đều cực kỳ không thoải mái.
Tần Nguyễn nhìn thẳng vào gương mặt sợ hãi và bị sốc của Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm, cô nhìn xuống bọn họ và nói với giọng khinh miệt: “Với tình huống hiện tại của các người, tôi có thể lập tức khiến các người hóa thành tro bụi, nhưng tôi có làm thể không?”

“Các người chết rồi là trừng phạt đúng tội, tốt nhất các người nên suy nghĩ thật kỹ xem các người đã đắc tội với ai, tìm được hung thủ, tôi cũng dễ đưa các người xuống Địa Phủ, tôi vĩnh viễn không muốn lại nhìn thấy các người, nhìn là buồn nôn!”
Tần Nguyễn đi đến trước tủ, bắt đầu cởi quần áo.

Cô thay bộ quần áo khác ở ngay trước mặt hai con quỷ.
Cứ nhìn thấy bọn họ là những ký ức đau đớn của kiếp trước lại hiện lên trong tâm trí cô.

“Rốt cuộc thì cô là ai, cô tuyệt đối không phải là Tần Nguyễn!” Hàn Khả Tâm núp ở trong ngực Hàn Nhàn, cô ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng ánh mắt hoảng sợ.
Cô dừng lại, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống hai mẹ con nhà kia, giọng cô lạnh lẽo: “Không ra tay với các người, các người thật sự coi tôi dễ bắt nạt?”

Tóc của Tần Nguyễn vẫn còn nhỏ nước, sau một loạt hành động vừa rồi, bộ quần áo vừa mới thay cũng bị nước trên tóc làm ướt, dính vào người rất không thoải mái.
Hàn Nhàn ngẩng đầu, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Chúng tôi đều đã chết, cô thì vẫn còn sống, cô bây giờ đắc ý rồi, vậy tại sao còn không buông tha cho chúng tôi?”

“Không buông tha cho các người?” Tần Nguyễn thấy thật tức cười: “Đúng là không biết tốt xấu!”
Dứt lời, cô quay người rời khỏi phòng.

Dưới nhà.
Roi vàng vung ra, quất vào cái chân gãy chưa được nối lại với hồn thể của Hàn Khả Tâm.

Ánh sáng vàng va chạm với sát khí, cái chân kia lập tức hóa thành tro bụi.
Phát giác Tần Nguyễn xuất hiện, Hàn Khả Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đỏ rực của cô ta nhìn đăm đăm vào Tần Nguyễn, cả trên mặt lẫn trong mắt đều toát ra thù hận ngập trời, bóng dáng cô ta nhanh như chớp vọt tới chỗ Tần Nguyễn.
Đối mặt với vẻ kinh ngạc và sợ hãi của hai mẹ con Hàn Nhàn, Tần Nguyễn lên tiếng: “Nếu các người đã không nghĩ ra được mình chết như thế nào thì cũng không cần lang thang ở nhân thế này nữa, xuống Địa Ngục nhận lấy hậu quả xấu do những gì các người đã làm ở kiếp này đi”

Quanh người cô hiện ra ánh sáng vàng mờ ảo, trong phòng bỗng có luồng khí lạnh âm u cuốn tới, sương mù đen đặc lan tràn, trong chớp mắt khiến một người hai quỷ tụ lại.
Sương mù đen lạnh lẽo trong phòng phút chốc tan biến.

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn nhìn chăm chú vào Hàn Khả Tâm: “Cô nhớ ra cái gì?”
Trong lúc Tần Nguyễn đi tắm, Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm cũng không nhớ ra được ai đã giết mình.

Thông qua những gì đã xảy ra sau khi tỉnh dậy, cuối cùng bọn họ xác nhận rằng họ thực sự đã chết.