Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 325: Sự hung tàn của tam gia không để lộ ra ngoài mà giấu ở bên trong



Hoắc Vân Tiêu nghe vậy, trên môi nở một nụ cười hoàn mỹ, ánh mắt anh thâm thúy mà nguy hiểm, giọng nói cũng không còn ôn hòa như trướkc: “Đối với tôi mà nói, đây không phải là cành ô liu, mà giống như một lời đe dọa đối với nhà họ Hoắc hơn, phải chăng gia tộc Boleync đang định chính thức đối đầu với nhà họ Hoắc?”

Nicolas vội vàng nói: “Không phải, chúng tôi hy vọng mối quan hệ của hai nhàa càng ngày càng tốt đẹp mà?” Vẻ mặt của Nicolas nghiêm túc hơn không ít, anh ta chậm rãi nói: “Đợt trước bên nước M có tổ chức cuộc thi giữa các Pháp sư, và Pháp sư của gia tộc Boleyn cũng có tham gia. Sau đó chúng tôi gặp được một đạo sĩ Nam Dương, và từ đối phương mới biết chuyện có một thể lực nào đó ở thủ đô đang mời tay đạo sĩ này ra tay với Hoắc Tam gia”

Ánh mắt của Hoắc Dịch Dụng rất bình tĩnh, nhưng nụ cười trên mặt lại nguy hiểm và đáng sợ.
Nhưng nếu gia tộc Boleyn thật sự khuếch trương thể lực ở thủ đô thị dưới mí mắt của nhà họ Hoắc, không có khả năng không bị phát hiện ra.

Hoắc Dịch Dung rất muốn biết, rốt cuộc là bọn họ lấy được tin tức từ đầu.
Hoắc Dịch Dung nhíu mày: “Thế thì nhanh nhẹn lên, kiên nhẫn của tôi có hạn.”

Nicolas cũng nhíu mày: “Đây là thái độ cầu người khác của cậu đấy hả?”
Hoắc Dịch Dụng cười lạnh: “Tôi cũng không cầu xin cậu, sau này chúng ta có thể hợp tác được với nhau hay không thì còn tùy thuộc vào mức độ thẳng thắn của cậu đấy”

“Ôi tôi sợ quá cơ!”
Anh ta lười nhác ngồi trên ghế sô pha, tư thế ngồi khá bất nhã và tùy ý, nhưng sự cao quý bẩm sinh lại không bị ảnh hưởng một chút nào.

“Tôi nói này Nicolas, ở đây cũng không có người ngoài, cậu mau thành thật khai báo đi, lần này cậu đến rốt cuộc là muốn làm gì?”
Nhưng gia tộc Boleyn còn biết sớm hơn cả họ.

Theo anh ta được biết, cuộc thi đấu giữa các Pháp sư ở nước M đã bắt đầu từ nửa tháng trước rồi.
Nhà Nam Cung và nhà họ Tiêu liên hôn, bọn họ lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện mời em ba tham gia hôn lễ.

Nếu nói trong đó không có vấn đề thì đến quỷ cũng không tin.
“Vậy là tốt, để anh hai tôi tiếp anh nhé, tôi xin phép”

Tam gia quay người rời đi, Hoắc Xuyên tiến lên đóng cửa văn phòng lại rồi bước nhanh đuổi kịp bóng lưng của chủ nhân.
“Cậu có nói hay không hả?” Hoắc Dịch Dung cũng rất trực tiếp.

Nicolas nhún vai: “Không có gì là không thể nói cả”
Vậy mà gia tộc Boleyn lại chẳng hề có bất cứ tin tức gì về chuyện này.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc lại tiếc nuối của Nicolas, trong đôi mắt đen nhánh của Hoắc Dịch Dung lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Nếu bên gia tộc Boleyn đã biết có người mời đạo sĩ Nam Dương đến hại em ba nhà tôi, thì tại sao lại không điều tra ra được em ấy đã kết hôn nhỉ?”
Nicolas đang đánh bài tình cảm.

Nhưng Hoắc Nhị gia lại chẳng hề nể mặt: “Đừng chơi chiếu với tôi, cậu biết tôi không muốn nghe những thứ này”
Trong lòng của Hoắc Dịch Dung không hề nhẹ nhàng như ngoài mặt.

Vậy mà gia tộc Boleyn lại biết tin tức có người mời tà đạo Nam Dương tới đối phó với em ba, điều này cho thấy mạng lưới quan hệ của họ ở thủ đô khổng lồ như thế nào.
Hoắc Dịch Dung hừ một tiếng: “Cậu muốn châm ngòi quan hệ giữa tôi và em ba?”

Nicolas vội vàng xua tay: “Không dám, bệnh cuồng em trai của cậu quả nghiêm trọng, tôi sợ mình sẽ không thể đi ra khỏi căn phòng này mất.”
Anh ta đã phải người đi tra chuyện này rồi, và đúng là tra ra được gần đây có một vị tà đạo Nam Dương nào đấy vào thủ đô, người này có mối quan hệ mật thiết với nhà Nam Cung và nhà họ Tô, nhưng lại gần như không có tiếp xúc gì với nhà họ Tiêu.

Đây là tin tức mà nhà họ Hoắc mới biết được hai ngày gần đây, Hoắc Dịch Dung cũng đã ngay lập tức nói tin tức ấy cho người nhà biết, nên em ba biết rõ chuyện này.
“Những gã kia đáng chết, bọn họ phản bội Leslie”

Nicolas nói đỡ cho chị mình, trong lời nói có sự giữ gìn, có thể thấy được mối quan hệ giữa hai chị em khá tốt đẹp.
Nicolas thật sự bị sốc.

Nếu vừa rồi anh ta còn cho rằng Hoắc Tam gia đang lừa mình, vậy thì lúc này đây Hoắc Dịch Dung đã làm anh ta biết rõ, Tam gia thật sự đã lấy vợ.
Trong mắt Hoắc Vân Tiêu ẩn chứa ý trào phúng, anh nói: “Anh và anh hai tôi là bạn học của nhau, tôi tin tưởng với quan hệ của hai người đã đủ để hai nhà có mối quan hệ tốt đẹp rồi.”

Nicolas: “Thế nhưng là...”
Nicolas đặt hai tay trước ngực, ra vẻ sợ hãi, nhưng nụ cười trên mặt lại tươi roi rói.

Hoắc Dịch Dung tóm lấy cái gối dựa bên cạnh và ném về phía đối phương: “Cậu đang làm ai buồn nôn đấy hả!”
Nicolas vẫn giữ nụ cười thản nhiên: “Tất nhiên là đến để kết thông gia với nhà họ Hoắc rồi, cha tôi hy vọng Leslie có thể xây dựng gia đình với Hoắc Tam gia.

“Xùy!” Hoắc Dịch Dụng cười lạnh: “Tôi thấy các người là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, em ba nhà chúng tôi quý giá lắm đấy. Không nói đến việc nhà họ Hoắc không cần phải thông gia, mà cho dù có thì cũng sẽ không tìm một người phụ nữ đã ba lần đò, lại còn giết liên tiếp ba ông chồng, vào làm dâu nhà họ Hoắc.”
Mặt mũi Hoắc Dịch Dung đầy trào phúng: “Em ba nhà tôi đã kết hôn, chẳng bao lâu nữa tôi còn được ôm cháu trai hoặc cháu gái cơ, nhà họ Hoắc sẽ không kết thông gia với gia tộc Boleyn”

“Nhanh thế à?!”.
Hoắc Dịch Dung tỏ vẻ may cho cậu thức thời đẩy.

Anh ta tiếp tục nói: “Ở nhà họ Hoắc chúng tôi, em ba được tất cả mọi người yêu thương chiều chuộng, nhất là ông cụ nhà tôi coi em ấy như cục vàng, nếu ai dám động vào em ấy thì ông cụ sẽ liều mạng với đối phương”
Nicolas không ngốc, làm sao không nghe ra Hoắc Dịch Dung đang bẫy mình nói ra.

Trên môi Nicolas nở nụ cười xấu xa, anh ta lại khôi phục sự khôn khéo trước đó: “Cậu đang mớm lời tôi đấy à?”
“Khoảng gần mười năm”

Hoắc Dịch Dụng cười nhạo: “Gần mười năm, cậu hẳn phải biết em ba của tôi quan trọng như thế nào với nhà họ Hoắc. Em ấy là em trai của tôi, cũng là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Hoắc”
Bên trong văn phòng.

Sau khi Tam gia đi, Hoắc Dịch Dung bỗng bật cười.
Nicolas sờ mũi: “Chuyện biết đạo sĩ Nam Dương chỉ là do may mắn thôi”

Hoắc Dịch Dung giơ một tay đỡ đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nicolas: “Nói nghe một chút xem nào?”
Giọng Hoắc Vân Tiêu nặng thêm: “Cậu chủ Nicolas, tôi đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, tôi không hy vọng có người quấy rầy, anh hiểu chứ?”

Nicolas giơ tay lên, vô cùng thất bại mà nói: “Tôi biết rồi”
Nicolas giơ một tay bắt lấy cái gối dựa rồi để sang một bên, vẻ mặt anh ta khôi phục lại bình thường.

“Hôm nay tôi đến là mang theo ý nguyện của cha tôi, muốn hai nhà kết thông gia với nhau, tuy tôi cảm thấy rất thất vọng vì không thể tiến thêm một bước quan hệ với nhà họ Hoắc, nhưng tôi hy vọng chuyện ngày hôm nay sẽ không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa tôi và cậu”
Nicolas nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi cũng nghe nói tới”

Hoắc Dịch Dung bỗng chuyển đề tài, hỏi: “Gia tộc Boleyn biết nhiều chuyện trong thủ đô như thế, vậy có biết chuyện tôi đã từ hôn rồi không?”

Đúng là Nicolas biết thật, anh ta nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói với vẻ đồng tình sâu sắc: “Người anh em nén bị thương, chân trời nơi nào chẳng có có thơm, cậu sẽ tìm được người thuộc về cậu thôi.”