Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 331: Nicolas đuổi theo, có khách tới nhà



Giọng điệu của Hoắc Dịch Dụng càng lúc càng nghiêm khắc, khí chất bá đạo từ trong xương cốt của anh ta có xu hướng toát ra ngoài.1

Kiều Hi sợ hãi, mím môi, gật nhẹ đầu: “Em biết rồi, anh Dung”

Từ nước Ý bay đến thủ đô, trong khoảng thời gian nà2y cậu ta đã phải chịu nhiều đả kích rất lớn.Có lẽ gần đây Tần Nguyễn giúp anh chải vuốt thể chất, nên cơ thể này cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Tần Nguyễn truyền lực Minh Thần sang người Tam gia thông qua bàn tay của anh, thấy không có vấn đề gì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là cô hy vọng Tam gia có thể tốt hơn, cô cũng không muốn vì lần nghiệm thu du thuyền này mà khiến Tam gia bị bệnh.
Hoắc Dịch Dung đưa bọn họ đến nơi du thuyền neo đậu.

Phía trên Chí Tước Hào.

Hoắc Vân Tiêu đang đứng dựa vào lan can của du thuyền, đôi mắt đen thâm thúy nhìn mặt biển sóng gợn lăn tăn.
Tam gia nhìn thấy Hoắc Dịch Dung đang dẫn mấy người Tần Nguyễn đi tới, anh quay người nói với Hoắc Xuyên: “Vậy thì hãy chờ xem.”

Thấy Tần Nguyễn lên du thuyền, Tam gia nhấc chân đi đến.

Hoắc Dịch Dung thấy anh ra đứng hóng gió biển thì khẽ nhíu mày: “Em ba, bên ngoài gió lớn, sao em không đi vào trong?”
Tần Nguyễn đáp dạ, cô và Tần Muội đi theo Hoắc Chi rời đi.

Hoắc Dịch Dung thấy em ba nhà mình đẩy Tần Nguyễn đi thì nói với Kiều Hi ở bên cạnh: “Em cũng đi xem một chút đi.”

“Vâng vâng!”
Nụ cười hiền hòa trên gương mặt Tam gia biến mất, giọng anh lạnh nhạt, nói: “Nicolas tới.”

Nét mặt của Hoắc Dịch Dung có một thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại.

Anh ta dựa lưng vào lan can du thuyền, tư thế lười biếng, hỏi: “Cậu ta đến đâu rồi?”
Tần Nguyễn gật đầu, cô nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Tam gia đầu ạ?”

Hoắc Dịch Dung liếc mắt nhìn Kiều Hi ở bên cạnh, anh ta mỉm cười, đáp: “Em ba thấy nắng quá nên đã lên du thuyền rồi”

Tần Nguyễn nhìn sang Kiều Hi đang cúi thấp đầu, tự ngẫm lại bản thân. Cô hơi cau mày, nói: “Vậy chúng ta cũng đi qua đi.”
Hoắc Xuyên đứng phía sau anh, anh ta lên tiếng, giọng rất cung kính: “Tam gia, vừa nhận được tin tức, cậu chủ Nicolas biết được hành trình của chúng ta nên đang trên đường tới đây ạ”

Tam gia nghe vậy mà vẻ mặt không thay đổi, anh không ngạc nhiên khi Nicolas biết hành trình của bọn họ, nhưng anh hơi kinh ngạc vì chuyện anh ta đến đây.

“Khoảng bao lâu nữa anh ta đến?”
Cô chơi quên trời quên đất, lại sơ sót quên mất rằng không thể để Tam gia và Kiều Hi ở cùng một chỗ.

Ngày sinh tháng đẻ của Kiều Hi toàn âm, là người có mệnh cách thuần âm.

Loại thể chất như vậy có ảnh hưởng nhất định tới Tam gia.
Giọng anh lạnh lùng: “Chắc là thật sự gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi.”

“Có chuyện gì được nhỉ?”

Hoắc Dịch Dung chỉ thuần túy là hiếu kỳ thôi.
Kiều Hi tất nhiên ước gì được rời xa hai Đại Ma Vương này, cậu ta nhanh chân đuổi kịp ba người kia.

Sau khi bọn họ đi rồi, Hoắc Dịch Dung đi đến bên cạnh Tam gia.

“Thế nào?”
“Vâng, Tam gia”

Hoắc Xuyên xoay người đi vào bên trong du thuyền.

Tam gia buông tay Tần Nguyễn ra, vỗ vỗ vai cô, anh nói: “Chắc đêm nay chúng ta ở lại trên du thuyền rồi, em vào bên trong nhìn xem trong khoang có cái gì không vừa ý không thì cho người bố trí lại luôn
Kiều Hi nhìn hai anh em nhà họ Tân trên bãi biển, thầm nghĩ rằng hẳn là khi chơi cùng bạn bè, mình cũng nên quan tâm xem bọn họ có vui hay không.

Đối với cậu ta mà nói, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi suy xét.

Những điều cần để ý này chưa bao giờ xuất hiện trong thế giới của Kiều Hi.
Hoắc Xuyên: “Bên họ vừa xuất phát, chắc khoảng chừng một tiếng nữa là đến nơi”

Tam gia dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên lan can, trong mắt lộ vẻ trầm ngâm: “Bên nước M có tin tức gì không?”

Hoắc Xuyên: “Tạm thời còn chưa có ạ”
Tần Nguyễn bước nhanh đi đến bên người Tam gia và nắm chặt tay anh, cảm nhận được độ ẩm trên ngón tay của anh.

Cô ngước mắt lên nhìn nước da nhợt nhạt trên mặt của Tam gia, sắc mặt cô nhăn nhó.

“Anh không sao chứ?”
“Vậy thì đi thôi.”

Tần Nguyễn xác định cơ thể của anh không có vấn đề gì, mà đúng là cô cũng muốn được đi trải nghiệm những thứ khác nữa.

Tam gia quay đầu lại báo Hoắc Xuyên: “Báo thuyền trưởng lên đường đi.”
“Em vừa nhận được tin tức, từ lúc anh ta xuất phát đến bây giờ, chắc chưa đến một tiếng sẽ tới nơi”

“Có phải thằng nhóc này bị bệnh không hả? Chúng ta đã nói xong với cậu ta rồi mà cậu ta lại còn thích được đằng chân lân đằng đầu, biết chúng ta rời khỏi thủ đô nên sốt ruột?”

Tam gia nắm lấy lan can, cơ thể thả lỏng, anh hoạt động cái cổ.
Tam gia siết nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, anh cười nói: “Anh đầu có yếu ớt như vậy, so với trước kia thì tốt hơn nhiều rồi.”

Đó không phải an ủi, mà là sự thật.

Nếu là trước kia, thân thể của anh chắc chắn không chịu được gió biển.
Tam gia nhìn thấy hết vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Tần Nguyễn, anh mỉm cười và hỏi: “Em có muốn đi câu ở biển không?”

Tần Nguyễn hỏi lại: “Anh cũng đi cùng sao?”

Tam gia gật đầu: “Tất nhiên rồi, chẳng mấy khi có cơ hội như thế này”
Tam gia rủ mắt xuống, trầm giọng lên tiếng: “Chắc chắn là có quan hệ với Leslie”

Hoắc Dịch Dung gật đầu tán đồng: “Đúng thế, chắc chắn là đã xảy ra chuyện với người phụ nữ kia”

Ngay lập tức, anh ta lại nói: “Hai năm gần đây gia tộc Boleyn ở nước M rất phô trương, đoạn thời gian trước gia tộc Boleyn đã ném một thành viên hoàng thất ăn chơi trác táng, có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn ra trước mắt công chúng. Vì chuyện này mà hoàng gia mất hết thể diện, dân chúng cũng có thành kiến rất lớn đối với hoàng gia, tình hình giữa gia tộc Boleyn và hoàng gia trở nên căng thẳng”
Nó đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của cậu ta.

Tần Nguyễn và Tần Muội chơi chán rồi, hai người đỡ nhau đi tới.

Hoắc Dịch Dung thấy hai anh em trở về thì cười híp cả mắt: “Chơi chán rồi à?”
Hoắc Vân Tiêu cũng biết chuyện này, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Hiện nay ở nước M, uy tín của gia tộc Boleyn đang có xu thế vượt qua hoàng thất.”

Vẻ mặt Hoắc Dịch Dung hơi kinh ngạc, anh ta đưa ra một suy đoán to gan: “Chẳng lẽ bọn họ muốn lật đổ hoàng thất?”

Tam gia nở nụ cười rất lạnh, anh nói: “Nếu đúng là như vậy thì gia tộc Boleyn sẽ thành cực thịnh tất sẽ suy tàn. Hoàng gia nước M là một gia tộc cổ xưa, bọn họ không dễ bị lật đổ đầu”
Đây là phương pháp giả2i quyết vấn đề rất phổ biến ở Ý.

Nhưng hai ông anh họ lại lặp đi lặp lại nhiều lần rằng, phương pháp như vậy là không nên0.

Chẳng lẽ bị người ta bắt nạt tới tận nhà rồi mà còn muốn nén giận à, làm như thể chẳng phải rất uất ức sao,
“Này! Nhìn một chiêu của tôi đây!” Tần Muội vụng cây gậy đánh golf, khoa chân múa tay với Kiều Hi.

Kiều Hi cũng không nhượng bộ, tiến lên tấn công: “Ăn một gậy của tôi đi!”

Cây gậy vung loạn xạ trong tay cậu ta, nhìn mà hoa cả mắt.

Tam gia nhìn thẳng vào Kiều Hi, anh hơi nhíu mày: “Hai hôm nay Kiều Hi như thế nào rồi?”