Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 337: Hoắc gia



Vẻ mặt của Tần Muội rất lưu manh vô lại, anh ta nhìn lướt qua Hoắc Tam gia bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó nói với Tần Nguyễn: “Em gái à, có ngườik để mắt tới

chồng của em đấy” Muốn phá giải thì nhất định phải tìm được đầu nguồn của huyết sát này.

Tần Nguyên nhìn lướt qua Nicolas, hướng ánh mắt về phía nhóm người mà anh ta dẫn tới, sau đó ánh mắt cô khóa chặt vào một bóng dáng cao gầy, hơi cúi đầu.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu, vẻ thù địch trên mặt không giảm: “Anh không nên tới gần Tam gia, quá bẩn.”

Nicolas vừa điều chỉnh tốt cảm xúc, nghe Tần Nguyễn nói kiểu chê bai ghét bỏ như thế, cả người anh ta đều cảm thấy không ổn.
Đôi mắt đen láy của Tam gia quét về phía Tần Muội, ánh mắt anh rất đáng sợ.

Hai mắt anh lạnh lùng khó tả, có lẽ do anh đã quen với việc nhìn người khác từ vị trí cao rồi, nên chỉ là ánh nhìn thản nhiên thôi cũng mang tới cảm giác áp chế.
Anh ta cúi đầu tự đánh giá mình, có chỗ nào bẩn đầu? Rõ ràng trước lúc đến anh ta đã cố ý thay bộ quần áo khác, sạch sẽ gọn gàng rồi cơ mà.

Giọng Tần Nguyễn rất lạnh, cô nói: “Thứ bên cạnh anh bẩn”
Ở trong mắt anh ta, Hoắc Tam gia cưới vợ dù không phải con gái thế gia vọng tộc thì cũng phải có xuất thân từ gia đình thư hương môn đệ.

Tần Nguyễn chỉ là một cô bé, Nicolas sẽ không bao giờ nghĩ hai người họ là vợ chồng.
Nicolas nói với Hoắc Dịch Dung một lúc lâu, nhưng vẫn không giải quyết được gì. Anh ta ngước mắt lên và nhìn thấy Hoắc Tam gia đang đứng cùng một cô gái trẻ đẹp, trông có sự chênh lệch tuổi tác rất rõ ràng giữa hai người.

Anh ta chẳng kịp suy nghĩ gì cả mà đã vượt qua Hoắc Dịch Dung, đi thẳng tới chỗ Hoắc Tam gia.
Thần sắc trên gương mặt Nicolas thay đổi nhanh chóng, hai mắt anh ta trợn to, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác: “Cô có thể nhìn thấy à?”

Ảnh mắt Tần Nguyễn tỏ ra khinh miệt, lời nói cũng đầy coi thường: “Là người trong giới Huyền học, chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn thấy được.”
Nếu đem so sánh Tần Nguyễn với chị gái của anh ta, thì có lẽ Tam gia chướng mắt Leslie thật.

Nicolas nhìn Tần Nguyễn một lúc lâu, vẻ mặt anh ta cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, anh ta gật đầu với Tần Nguyễn, thái độ xa cách khách sáo: “Hoắc phu nhân”
“Anh dừng lại!” Tần Nguyễn nghiêm nghị ngăn cản đối phương.

Sắc mặt Nicolas trầm xuống, hôm nay anh ta bị vấp phải trắc trở liên tục, bây giờ còn bị một con bé ngăn cản nữa, nên cảm giác không vui và khó chịu ngay lập tức dâng lên trong lòng anh ta.
Tần Nguyên phát giác Tam gia không vui, bèn véo nhẹ vào lòng bàn tay đối phương, nhắc nhở anh phải có chừng mực.

Tam gia nắm lấy tay Tần Nguyễn, đôi mắt hơi rủ xuống, đuôi mắt của anh nhếch lên tạo thành đường cong nhẹ nhàng, cả người trông rất lương thiện, vô hại.
Trên môi anh nở nụ cười, giọng nói êm dịu như rượu vang chậm rãi vang lên: “Nicolas tìm đến nhà họ Hoắc là vì lợi ích. Tôi đã cưới Nguyễn Nguyễn thì sẽ không để cô ấy lâm vào hoàn cảnh khó xử. Có một số việc cậu còn nhỏ tuổi nên không hiểu, sau này thấy nhiều chuyện rồi thì sẽ hiểu thôi.”

Tần Muội cũng không phải người ngu, anh ta biết rõ mình đã khiến đối phương không vui rồi.
Lời nói đến bên miệng Nicolas thì dừng lại, anh ta nuốt không được mà thả ra cũng không xong, nên trông vẻ mặt rất rối rắm khó chịu.

Anh ta không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, đánh giá từ trên xuống dưới cô bé trông như chưa trưởng thành này.
Nhưng chính anh ta cũng đang không vui đây, em gái tìm ai không tìm, lại tìm gã đàn ông này.

Chưa nói đến việc có biết bao danh viện ở đất thủ đô nhìn chằm chằm vào Hoắc Tam gia. Bây giờ đến ngay cả thế lực ở nước ngoài cũng có phụ nữ để mắt tới anh, đúng là một gã giới trêu hoa ghẹo nguyệt.
Chẳng biết sau này em gái có bị những người phụ nữ kia vụng trộm trả thù hay không nữa.

Lúc này, cuối cùng Tần Muội cũng nhận thức được rằng, em gái lấy Tam gia thì sau này sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Lúc trước anh ta chưa hề nghĩ tới những chuyện đó. Bây giờ giật mình hiểu được thì không khỏi cảm thấy sau lưng ớn lạnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Khẩu vị của Tam gia hình như hơi đặc biệt quá thì phải.

Nhỏ như vậy, Tam gia làm sao mà hạ miệng được nhỉ.
Thấy Nicolas đến gần, trong đôi mắt bình tĩnh của Tần Nguyễn nổi lên ánh nhìn thận trọng.

Cô thả tay Tam gia ra và đứng chặn ở trước mặt anh, cô nhìn Nicolas một cách cảnh giác.
Sắc mặt anh ta rất âm trầm, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, vừa định trút giận vào cô thì đã nghe thấy Tam gia lên tiếng.

Hoắc Vân Tiêu nặng nề nhìn Nicolas, anh thấp giọng cảnh cáo: “Nicolas, đây là phu nhân của tôi, Tần Nguyễn”
“Tam gia, cậu có suy nghĩ lại về chuyện mà chúng ta đã nói lúc ban ngày không? Leslie đến nhà họ Hoắc cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới cậu, mà gia tộc Boleyn sẽ nhường lại một mối làm ăn cho nhà họ Hoắc, nếu phu nhân của cậu mà biết, chắc hẳn cũng sẽ không hẹp hòi đâu”

Nicolas vừa đi vừa nói, anh ta không hề để tâm đến Tần Nguyễn đang đứng bên cạnh Hoắc Tam gia, chỉ cho rằng cô là một con cháu nào đó của nhà họ Hoắc.
Hoắc Dịch Dung đi tới, kể lại cho Hoắc Vân những gì Nicolas đã nói với mình.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của cả hai người không có biến hóa lớn, nhưng ánh mắt nhìn Nicolas thì không mấy thân thiện.
Hoắc Dịch Dung vỗ vai Nicolas, rồi chỉ vào Tần Nguyễn và nói: “Đây là em dâu ba của tôi, cậu đừng có để mắt đến em ba nhà tôi, nếu không em ấy sẽ là người thứ nhất không tha cho cậu đầu đấy”

Nicolas nhíu mày, anh ta rõ ràng cảm giác được sự thù địch của Tần Nguyễn đối với mình.
Trong mắt cô toát lên sự hứng thú, lòng thầm nghĩ thú vị đây, rõ ràng là gia tộc Boleyn đã có chuẩn bị trước khi đến.

Thái độ của Tần Nguyễn trực tiếp chặn lời nói tiếp theo của Nicolas.
Mặc dù là thế, nhưng Tam gia vẫn nắm lấy bả vai của Tần Nguyễn và nhẹ nhàng trấn an, giải thích với cô: “Em đừng suy nghĩ lung tung, không có chuyện gì đâu”

Tuy nhiên, Tần nhị thiếu lại nổ tung, anh ta tức giận nói: “Người ta đã tìm đến cửa, chỉ mặt gọi tên muốn Tam gia anh cưới chị gái của người ta rồi, thế này mà còn bảo là không có gì à? Xin hỏi Tam gia, em gái của tôi thành cái gì rồi?!”
Nicolas: “Cô cũng là Thiên sư?”

Giọng Tần Nguyễn lạnh nhạt: “Cũng gần như thế?
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh ta sẽ từ bỏ việc tìm kiếm sự che chở của nhà họ Hoắc cho chị của anh ta.

Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, dịu dàng nhìn Tần Nguyễn đang đứng phía trước mình, anh đưa tay ra ôm lấy eo cô, kéo cô về phía anh.
“...” Tần Nguyễn trừng mắt, nghi ngờ lỗ tại mình có vấn đề.

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp thầcn thái thong dong nhẹ nhàng của Hoắc Tam gia.
Mí mắt của Tần Nguyễn hơi cụp xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: “Không thể.”

Cô chỉ có thể nhìn thấy toàn thân Nicolas đầy sát khí, là huyết sát hại tính mạng con người.