Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 340: Donald hiện th n, tần muội và điều hi gặp nạn



Hoắc Dịch Dung nghe vậy thì dở khóc dở cười: “Em ba này, trước đó em đâu có nói như vậy?

Tam gia đưa tay lên đè thá1i dương, anh thở dài: “Anh hai, vừa nãy Nicolas nói Nguyễn Nguyễn lòng dạ hẹp hòi” Trời tối mọi người đều đã đi nghỉ, ngoại trừ tiếng sóng biển thì chỉ còn lại những tiếng hít thở yếu ớt của đám người.

Trong khoang thuyền.
Kiều Hi rụt đầu lại, sau đó đường hoàng đi ra khỏi phòng, cậu ta ngoắc Tân Muội: “Không có ai đâu.”

Tân Muội đi đến bên cạnh cậu ta rồi hỏi: “ m thanh vừa rồi truyền đến từ hướng nào đấy?” “Bên này” Kiều Hi chỉ vào bên tay trái.
Kiều Hi không biết sự loằng ngoằng ngoắt ngoéo trong bụng Tần Muội, ngón tay cậu ta xuyên qua cò súng, vung vẩy khẩu Beretta 92F trong tay.

Cậu ta vừa định kể ra chiến tích huy hoàng của mình thì bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động rất lớn.
Trước sự bất ngờ của Tần Muội, cậu ta móc từ bên hông ra một khẩu súng: “Đêm nay có thể sẽ xảy ra hỗn chiến, người anh em, cậu có vũ khí giữ mạng không?”

Tần Muội nhìn thấy thứ đồ chơi trong tay Kiều Hi thì trợn mắt: “Đây là đồ thật?”
Nếu thật sự có chuyện gì thì chẳng phải anh ta cũng sẽ bị liên lụy vào cùng sao.

Các loại vũ khí do nhà họ Hoắc phát triển hàng năm phải ngang ngửa với gia tộc Boleyn ở nước M.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta lớn lên trong đòn roi của ông già và anh cả.

Có một số việc được phép, nhưng cũng có một số việc không thể làm.
Anh ta đã từng nhìn thấy thứ này rồi, cũng đã sử dụng qua, nhưng chỉ toàn bắn ở sân tập thôi.

Kiều Hi hùng hổ rút ra một khẩu súng như thế, khiến Tần Mộ nhất thời không có cách nào nhanh chóng tiêu hóa được.
“Hů?”

Hoắc Dịch Dung kh2ông hiểu ý Tam gia là gì.
Hai người Kiều Hi và Tần Muội lẽ ra đã ngủ say, lại đang đi cùng nhau.

Bọn họ ngồi thu mình trên ghế sô pha, chờ đợi những kích thích sẽ đến vào đêm nay.
Đứng tại chỗ trầm tư một lát, cuối cùng anh ta vẫn trở về phòng của mình.

Chí Tước Hào lênh đênh trên biển, bên trên boong tàu của du thuyền, ám vệ của nhà họ Hoắc và vệ sĩ của gia tộc Boleyn cùng luân phiên canh giữ.
Kiều Hi vuốt khẩu Beretta 925 kiểu mới nhất được chế tác tinh xảo trong tay, cậu ta giễu cợt Tân Muội: “Cậu sợ thật đấy à” “Ha ha.” Tần Muội cười lạnh.

Đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ. Anh ta không ngốc, trong cái tên Kiều Hi này tính tình còn thoát cương hơn cả anh ta, ai mà biết khẩu Beretta 92F trong tay cậu ta có phải đã từng thấy máu hay không.
Bên ngoài, Kiều Hi nhìn Tần Muội, cậu ta hát cằm về phía cánh cửa, ý báo Tần Muội đi mở cửa.

Tân Muội lắc đầu, cũng làm động tác y hệt.
Tần Muội sợ quá làm đồ ăn vặt trong tay cũng rơi xuống đất, anh ta đứng dậy ném trả lại món đồ chơi nóng bỏng tay kia cho Kiều Hi.

Tuy anh ta có chút cà lơ phất phơ đấy, nhưng trong phương diện gia giáo lại vô cùng nghiêm khắc.
Lần này, bọn họ rõ ràng nghe thấy còn có tiếng người kêu đau.

Tần Muội và Kiều Hi liếc nhìn nhau.
“Bành!”

Phút chốc, có đồ vật gì đó đụng vào trên cửa, phát ra âm thanh như động đất quen thuộc.
Tam gia: “Nếu anh lo lắng Nicolas xảy ra chuyện thì bảo anh ta đến nhận lỗi với Nguyễn N7guyễn đi, chưa biết từng hệ số an toàn sẽ cao hơn một chút đấy”

“...” Hoắc Dịch Dung trợn tròn mắt.
Nếu thỉnh thoảng anh ta đi quá giới hạn, chỉ cần không làm ầm ĩ quá mức thì cha và anh cả đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Còn thứ như súng này, không phải anh ta không muốn chơi, mà là sợ sẽ gây ra rắc rối.
“Hình như thế” Tần Muội không quá chắc chắn.

Xung quanh quá yên tĩnh, hai người họ nói chuyện với nhau là vì muốn làm dịu tâm tình khẩn trương mà thôi.
“Bành!”

Đúng lúc này, phía trước lại truyền tới một tiếng động lớn.
Tần Muội vuốt hai mắt mệt mỏi rã rời, lười biếng nói: “Ai biết, tôi không vừa mắt với gã Nicolas kia nên muốn nhìn thấy gã ăn quả đắng”

Không biết nhớ tới cái gì, Kiều Hi đứng dậy phủi tay.
tôi sẽ lại đưa tôi vào khu hình phạt, ở trong đó hãi lắm”.

“Xin kiểu, ông già và anh cả nhà tôi mà biết là không tha cho tôi đâu!”
Ai lại rảnh tới mức lúc nào cũng đem theo thứ này bên mình chứ không phải Kiều Hi là họ hàng của nhà họ Hoắc à, sao trông càng giống xã hội đen hơn vậy.

“Thật chứ còn gì nữa” Kiều Hi tiện tay ném khẩu súng cho Tần Muội: “Đây là khẩu Beretta 925 kiểu mới nhất mà lần trước tôi định tặng cho chị dâu, tiếc là anh họ không đồng ý, còn bắt tôi vào khu hình phạt. Giờ đưa cho cậu, đêm nay cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện đấy, nếu không hai ông anh họ Đại Ma Vương kia của
Hai người cùng đồng thanh, vẻ mặt như kiểu đã mong chờ từ lâu.

Bọn họ đi ra mở cửa phòng, bên ngoài không có ai canh giữ.
Dường như trong không khí đang lan tràn một mùi máu tươi thoang thoảng.

Kiều Hi nuốt nước miếng một cái: “A Muội này, có phải cái gã cậu chủ của gia tộc Boleyn kia được sắp xếp ở chỗ này không?”
Tần Muội khẩn trương hỏi: “Có nên đi không?”

Kiều Hi hưng phấn nói: “Đi chứ, tôi nghe tiếng giống như là Nicolas.”
“Bành!”

Trong mắt Kiều Hi và Tần Muội đều lộ ra sự hưng phấn.
Kiều Hi bước vội theo hướng bên tay trái.

Không biết có phải là do ảo giác của hai người không mà khi bọn họ đến gần, họ cảm thấy xung quanh càng ngày càng yên tĩnh.
Cửa rung lên, Kiều Hi và Tần Muội giật mình lập tức cách xa cánh cửa.

“Dừng, dùng tay!” Bên trong phát ra tiếng nói đau đớn của Nicolas.
Hai người đi trong hành lang cabin, rất nhanh đã đứng ở trước cửa phòng của Nicolas.

Bọn họ dán tại vào cửa để nghe động tĩnh bên trong.
Sắc mặt Kiều Hi đen sì, cậu ta bước lên trước rồi đạp một cú vào cửa phòng.

Cánh cửa không khóa, Kiều Hi đạp mạnh quá nên suýt chút nữa đã theo quán tính ngã vào trong phòng.
Chỉ cần xúc động một cái thôi là sẽ gây ra những hậu quả không thể cứu vãn được.

Muốn sử dụng vũ khí thì có thể đi vào trường bắn chuyên nghiệp, muốn bắn thể nào thì bắn, bắn thoải mái.
Hoắc Dịch Dung lắc đầu, bật cười rồi rời đi.

Đi được nửa đường, ánh mắt anh ta nhìn về phía căn phòng của Nicolas.
“Đi, đi xem thử!”

Nghe thấy là Nicolas, Tần Muội cũng không sợ nữa, dẫn đầu đi ở phía trước.
Nếu một ngày nào đó em rể của anh ta muốn tặng một khẩu, thì chắc chắn anh ta sẽ nhận, mà còn phải mang đến khoe khoang ở trước mặt ông già và anh cả nữa co.

Nhưng thứ vũ khí này của Kiều Hi thì thôi xin miễn cho kẻ bất tài.
Tần Muội nghi ngờ: “Chuẩn xác?”

“Cực kỳ chuẩn luôn, tai của tôi đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mà”
Tần Muội: “Đến rồi!”

Kiều Hi: “Đi!”
Sao càng ngày càng tiêu chuẩn kép thế nhỉ.

Tần Nguyễn cũng càng lúc càng giống yêu phi mê hoặc quân vương thời cổ đại, từ sau khi gặp cô bé ấy, em ba có sự thay đổi rất lớn.
Hoắc Nhị gia nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt ở trước 0mặt mà khóe miệng co giật.

Có phải bên trong em ba nhà anh ta đã biến thành người khác rồi hay không.
Tần Muội vừa định chuẩn bị đỡ Kiểu Hi, thì cảnh tượng trong phòng đập vào mắt anh ta.

“Ôi đệch!” Anh ta không nhịn được mà thốt ra một câu chửi thề.

Dưới chân cánh cửa, Nicolas toàn thân bê bết máu, ôm bụng nằm co quắp trên mặt đất.