Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 342: Hoắc tam gia giằng co với donald, cuộc đọ sức giữa những kẻ



MẠNH

Tần Muội nghe xong thì sững sờ, anh ta lẩm bẩm: “Vậy hắn không nên chết” Các thành viên của gia tộc Lathambo cũng là thủ lĩnh của ma cà rồng, nên tính tự phụ của họ mạnh hơn nhiều so với các đồng loại khác. Bọn họ không miệt thị, chống lại nhân loại, hay lấy việc đùa giỡn và khống chế nhân loại làm trò vui.

Bên trong cặp mắt đào hoa hẹp dài của Tam gia hiện lên ánh sáng ôn hòa, trên người anh có khí chất nhẹ nhàng tao nhã, hình thành nên hai thái cực với Donald ở phía đối diện.
Lúc chạy tới cửa, cuối cùng Kiều Hi cũng vấp chân, ngã vào vũng máu ở cửa ra vào.

Tần Muội quay đầu lại, nhìn thấy quần của Kiều Hi đã tuột đến mắt cá chân. Và Kiều Hi đang nằm rạp trên mặt đất, tư thế vô cùng chật vật. Nhìn thấy cảnh tượng này mà Tần Muội chỉ muốn cười.
“Ôi đệch!” Kiều Hi kinh hãi.

Không phải cậu ta chưa từng nghe nói về truyền thuyết liên quan đến ma cà rồng.
Kiều Hi á khẩu không nói gì được.

Tam gia thở dài, giọng lạnh lùng: “Mau mặc quần vào, còn ra thể thống gì nữa!”
Tần Nguyễn nheo mắt, cô xoa đầu trấn an anh hai, sau đó nói: “Anh hai đừng sợ, không có chuyện gì đâu”

Kiều Hi đang nằm rạp trên mặt đất cũng ngẩng đầu lên: “Anh ba...
Anh họ Vân Tiêu cùng chị đầu đến không hề khiến nỗi sợ hãi trong lòng cậu ta giảm đi, trái lại còn tăng thêm.

Từ trên cao, Hoắc Tam gia lạnh lùng nhìn chằm chằm cái dáng vẻ xấu hổ của Kiều Hi, gương mặt tuấn tú âm trầm của anh tràn đầy sự nguy hiểm trước cơn bão.
Donald trông có vẻ hối lỗi đấy, nhưng lời nói ra lại vô cùng ngạo mạn: “Gia tộc Lathambo không sợ chiến tranh.”

Khuôn mặt cao quý nho nhã của Tam gia tỏ ra ôn hòa, nhưng ánh mắt lại cao ngạo, có một chút u ám trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Donald kéo khăn trải bàn nhuốm máu quấn quanh cổ Nicolas, để lộ ra vết thương thảm đến không nỡ nhìn.

Donald nhìn vào vết thương nghiêm trọng mất máu quá nhiều kia, đôi mày đẹp đẽ của gã hơi nhăn lại, trong mắt hiện lên sự khó chịu.
Gương mặt của Hoắc Tam gia vô cùng điển trai, khí chất trên người rất nho nhã, lộng lẫy đến cực điểm, được xưng tụng là có một không hai.

Mặc dù Donald có tướng mạo xuất chúng, nhưng khí chất quý phái trên người gã lại có thêm một chút hung ác ngông cuồng, thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm, nửa chính nửa tà, để người ta nhìn vào là hiểu ngay.
“Hắn là con mồi của ta, không chkết được”

Ở cửa bỗng vang lên tiếng nói lười biếng, hờ hững.
Kiều Hi chật vật đứng lên từ trong vũng máu, vừa xách quần vừa chạy tới khu vực an toàn.

Vẻ mặt đau khổ và dáng vẻ cậu ta xách quần hài hước khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
Kiều Hi suýt nữa đã vấp chân ngã sấp xuống đất, cậu ta vội chu chéo lên.

Tần Muội thắc mắc, lúc này đến trốn còn không kịp, quan tâm gì đến cái quần chứ. Anh ta cũng không quay đầu lại mà lôi kéo người chạy mất.
Khi Donald nghe thấy tiếng kêu đau này, trong đôi mắt xanh lóe lên một tia sáng đỏ.

Gã ngay lập tức dịch chuyển đến bên cạnh Nicolas, và đoạt lại người từ trong tay Kiều Hi.
“Ồ!”

Bàn tay đang băng bó của Kiều Hi khôang khống chế được lực, khiến Nicolas kêu lên một tiếng đau đớn.
Nicolas bị mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, nếu chữa trị muộn thì e rằng sau này sẽ để lại di chứng.

Donald thong dong bước về phía Tần Nguyễn và Tam gia.
Hoắc Tam gia phủi phủi chỗ vạt áo bị đụng ở trước ngực, anh mỉm cười rất nhẹ nhìn Tần Muội: “A Muội vội vã muốn đi đâu thế?”

Tần Muội trừng mắt với Tam gia, khi nhìn thấy Tần Nguyễn đứng bên cạnh Tam gia, anh ta như nhìn thấy vị cứu tinh.
Sau đó, một cảnh tượng thần kỳ xảy ra.

Sau nụ hôn của Donald, vết thương vẫn còn đang chảy máu của Nicolas, không đúng, phải nói là liếm mới chuẩn xác, đã biến mất.
Anh ta tiến lên thân thiết lôi kéo cánh tay của Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, có quỷ kìa, thật đáng sợ, quá đáng sợ! Em mau xử lý hắn đi”

Tần nhị thiếu như chú chim nhỏ ôm lấy vai Tần Nguyễn, bắt đầu cáo trạng.
Tần Muội nhân cơ hội này đi đến bên cạnh Kiều Hi, kéo cậu ta chạy.

Kiều Hi bỗng nhiên hoàn hồn chạy theo.
Kiều Hi và Tần Muội nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ ckinh hãi.

Sắc mặt Tân Muội méo mó: “Anh vào bằng cách nào?”
Gã tự giới thiệu: “Donald Lathambo”

Tam gia liếc nhìn gã, giọng nói của anh chậm rãi mà trầm thấp: “Là thành viên của gia tộc ma cà rồng Lathambo?”
Nhưng tận mắt nhìn thấy với được nghe kể lại hoặc xem qua truyền hình điện ảnh, cũng không thể kích thích bằng cảnh tượng trước mắt.

Thì ra nước bọt của ma cà rồng thật sự có khả năng chữa trị.
Trong mắt Tam gia bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo, nhưng trên môi lại gợi lên nụ cười quyến rũ như gió xuân, lấy ôn hòa che đi vẻ hung tàn từ trong xương cốt.

Tam gia nở nụ cười rất nhẹ, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Donald: “Các thành viên của gia tộc Lathambo chưa từng gây nên chiến tranh trong giới dị năng giữa phương đông và phương tây, nếu hôm nay anh giết người ở đây thì không sợ nổ ra chiến tranh ư?”
Kiều Hi sợ quá vội đưa tay chỉ hướng Tân Muội: “Là cậu ta, là A Muội muốn em dẫn cậu ta tới đây, anh ba à, lần này tuyệt đối không phải do em chủ động gây tai họa đâu.”

“Ồ!” Tần Muội cười lạnh: “Nói hay lắm, làm như cậu không chủ động vậy.”
“Ui da!”

Tân Muội đau đớn che cái mũi, anh ta giương mắt lên trợn trừng với người cản trở ở trước mặt.
Tần Nguyễn an ủi anh hai nhà mình, mắt thì nhìn Nicolas bị Donald ném trên mặt đất.

Người còn sống, vẫn còn thở đấy, nhưng cũng chỉ là thoi thóp thôi.
Đến chỗ cách hai người mấy mét thì dừng lại.

Gã đưa tay phải ra đáp lên vai trái, làm một lễ nghi của quý tộc.
“Đúng vậy” Donald đứng thẳng người, miệng nhếch lên, gương mặt như tượng khắc của gã trong nửa chính nửa tà.

Các thành viên của gia tộc Lathambo luôn có dáng vẻ lịch sự tao nhã, trên người bọn họ cùng tồn tại sự tao nhã và tàn nhẫn, cao quý và suy đồi, là gia tộc cổ xưa nhất trong số các gia tộc ma cà rồng.
Donald nheo mắt, một lưỡi dao gió vung ra, đánh rơi... quần của Kiều Hi!

“Người anh em, quần của tôi! Quần của tôi này!”
Donald nhìn Tần Nguyễn và Hoắc Tam gia.

Ảnh sáng đỏ trong mắt gã mờ dần, gã tiện tay ném Nicolas không còn nguy hiểm đến tính mạng xuống đất. Khuôn mặt tuấn tú của Donald trở nên nghiêm túc như đối mặt với kình địch.
Giọng của anh rất nhẹ, mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ của bậc bề trên: “Theo tôi được biết thì người của gia tộc Lathambo đều khinh thường việc biến đổi nhân loại, nên thành viên càng ngày càng ít, trong mấy trăm năm qua cũng đã dần dần xuống dốc. Hôm nay nếu anh dám kích động cuộc chiến giữa hai phe dị năng động tây, thì nhà họ Hoắc chúng tôi chắc chắn sẽ triệu tập hàng nghìn hàng vạn tu sĩ, dốc hết toàn lực xóa số các thành viên của gia tộc Lathambo”

Mặc kệ Donald là nhất thời khiêu khích, hay cố ý thăm dò, Tam gia đều không có ý định lùi bước trong vấn đề này.