Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 346: Tần nguyễn nói một c u về nhà chuẩn bị hậu sự mà làm tất cả



MỌI NGƯỜI ĐỀU CHOÁNG VÁNG

Hai ngày nay đúng là khẩu vị của Tần Nguyễn không được tốt lắm, cô rất là thích ăn đồ chua.1

Hầu hết những món ăn ở trên bàn hiện giờ đều nấu theo khẩu vị của cô, cô đành phải chấp nhận phần tình cảm này của 2anh thôi. Nicolas khẩn thiết hỏi Tần Nguyễn: “Cô là không muốn giúp, hay bởi vì năng lực có hạn?”

Câu này không có ý khiêu khích, giọng anh ta chân thành, thật sự muốn biết lý do tại sao Tần Nguyễn không giúp bọn họ.

Tần Nguyễn từ chối Tam gia tiếp tục đút cho ăn, cô cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe môi.
Tần Nguyễn mím môi, chân thành nói với Tam gia: “Cám ơn anh.”

Trông Tam gia hơi bất đắc dĩ: “Còn k7hách sáo như vậy à”

Anh vuốt vuốt tóc Tần Nguyễn, để cô tiếp tục ăn cơm.
“Phụt!” Hoắc Dịch Dung đang uống canh mà sơ ý phun cả ra, phá hỏng hết lễ nghi trong bữa ăn đã bồi dưỡng nhiều năm.

“Khụ khụ khụ!!” Tần Muội thì bị sặc.

“Lạch cạch!!” Đôi đũa trong tay Kiều Hi cũng vì quá sợ hãi mà rơi xuống đất.
Nicolas cùng Leslie cũng bị sốc trước lời nói của Tần Nguyễn, vẻ mặt của hai chị em trong quái dị không thể nói thành lời.

Duy chỉ có Tần Nguyễn và Tam gia là bình tĩnh nhất.

Anh và Tần Nguyễn một người đút, một người yên tâm thoải mái ăn.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Leslie, hai con mắt tỏa ra ánh sáng vàng nhìn từ trên cao xuống đối phương.

Sắc mặt cô ngày càng trang nghiêm, trong mắt vậy mà lại toát ra một chút bội phục, cùng với sự phức tạp và cảm thấy đáng tiếc.

Các Pháp sư đi cùng hai chị em nhà Boleyn phát giác ra Tần Nguyễn có hành động không thích hợp nên lập tức tiến lên ngăn cản.
Trông Leslie khá mỏi mệt, cô ta không còn vẻ kiêu ngạo phách lối như trước nữa.

Cô ta đỡ em trai ngồi vào bàn ăn và nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn đang thoải mái ăn bữa sáng được Tam gia đút.

Leslie vừa muốn mở miệng thì Nicolas đã nâng bàn tay yếu ớt lên, ấn vào cánh tay của cô ta.
Ánh mắt cô bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn thẳng vào Nicolas và Leslie, giọng nói không có chút độ ẩm nào, cô nói: “Các người không thành thật, cầu xin người ta giúp mình nhưng lại không nói ra điểm mấu chốt trí mạng, tôi có muốn giúp cũng bất lực”

Cô vừa nói câu này, sắc mặt của Nicolas và Leslie lập tức thay đổi, đúng là bọn họ có che giấu một số việc.

Đôi mắt tối tăm của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Nicolas, cô nói: “Tôi có thể khẳng định rằng, gã ma cà rồng của gia tộc Lathambo kia muốn giết anh”
Khí tràng toàn thân cô thay đổi, một luồng khí lạnh lẽo bao trùm khắp cơ thể Tần Nguyễn, trên người cô tỏa ra cảm giác áp bách mãnh liệt.

Đối đầu với hai con ngươi tối tăm của Tần Nguyễn, Leslie cảm thấy toàn thân ớn lạnh, như thể có thứ gì đó sắp chạy ra khỏi Tần Nguyễn và nuốt chửng cô ta vậy.

Đó là hơi thở của tử vong, không có mùi máu tươi nhưng lại bị tử vong mời gọi, cô ta có thể cảm giác được rõ ràng.
Cô chuyển tầm mắt sang Leslie, khóe môi cong lên: “Về phần tiểu thư Leslie đây, vì cô đang mang trong mình dòng dõi của gia tộc Lathambo nên tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng sau này sẽ như thế nào thì tôi không có cách nào xác định được.”

Nhắc đến cái thai trong bụng, gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Leslie trở nên dữ tợn: “Tôi không muốn đứa bé này, cô có cách nào bỏ nó đi được không?”

Tần Nguyễn: “Có, nhưng tôi không thể làm như thế?
Ba tên FA ngồi đối diện bọn họ cảm 7thấy chưa cần ăn cơm cũng đã no căng rồi.

Mới ăn sáng được nửa chừng thì Leslie đã dìu Nicolas ốm yếu đi vào phòng ă2n.

Thái độ của Hoắc Dịch Dung khá thân thiện, anh ta hỏi hai chị em: “Ăn sáng chưa? Cùng ngồi xuống ăn chút gì nhé?”0
So với hôm qua, lúc này trông Nicolas càng giống một con ma cà rồng hơn.

Khuôn mặt anh ta tái nhợt, không còn chút sắc máu, môi có màu xanh tím không bình thường, hai mắt vằn vện tia máu.

Tần Nguyễn uống canh thảo dược xong, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào hai chị em nhà Boleyn, cô nói thẳng: “Tôi không giúp được các người”
Leslie nghe vậy mà ánh mắt bắn ra tia nhìn hung ác.

Cô ta nghĩ làm sao có thể không giúp được, Tần Nguyễn rõ ràng là không muốn giúp.

Nicolas đè tay lên cánh tay của chị gái, ra hiệu cô ta không nên manh động.
Trên mặt anh ta nở một nụ cười nhợt nhạt và yếu ớt, anh ta chân thành nói với Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, tôi xin lỗi vì sự thiếu tôn trọng ngày hôm qua”

Thái độ của Nicolas khá tốt nên Tần Nguyễn không có cách nào tiếp tục giữ gương mặt lạnh lùng.

Sắc mặt cô ôn hòa hơn rất nhiều, cô lắc đầu với Nicolas: “Anh nói tôi lòng dạ hẹp hòi cũng không sao cả, dù sao chúng ta cũng không hiểu rõ về nhau. Nhưng anh không nên ép đưa chị gái anh cho Tam gia khi đã biết anh ấy cưới vợ rồi, cuộc hôn nhân giữa tôi và Tam gia có giá trị chung thân cả đời, giữa chúng tôi không có ly hôn, chỉ có cái chết chia lìa mà thôi.”
Tần Nguyễn vòng qua bàn ăn, bước từng bước một đi đến chỗ Leslie.

Tam gia không hề ngăn cản cô, thậm chí còn có lòng dạ nghịch bộ đồ ăn Tần Nguyễn đã dùng qua.

Động tác của anh trông rất thanh tao, khí chất quanh người bất phàm. Gương mặt điển trai cau lại, khóe môi cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp, vẻ mặt lạnh. lùng như xem thường tất cả mọi thứ xung quanh. Nhưng khóe mắt của Tam gia chỉ chú ý một người.
Sự tương tác thân mật này khiến người khác nhìn mà khó chịu.

Nicolas thấy thái độ dung túng của Tam gia thì thu lại vẻ kinh hãi trên khuôn mặt, anh ta lại chân thành nói xin lỗi Tần Nguyễn: “Tôi rất xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho cuộc hôn nhân của phu nhân và Hoắc Tam gia, là tôi không đúng.”

Tần Nguyễn lại lắc đầu: “Tôi vẫn không thể giúp được anh.”
Donald rất hài lòng với đứa con trong bụng Leslie, nếu cô phá bỏ đứa trẻ ấy thì các thành viên trong gia tộc Lathambo chắc chắn sẽ vào phương đông và như thế thì vùng đất này sẽ bị quấy đến không bình yên.

Tối hôm qua Tam gia đã ước định với Donald, chỉ cần bọn họ không nhúng tay vào chuyện của gia tộc Lathambo và gia tộc Boleyn, thì hai bên vẫn giữ nguyên hòa bình duy trì trăm năm qua.

Leslie hoàn toàn bị chọc giận, cô ta chỉ tay vào Tần Nguyễn: “Cái này không được, cái kia cũng không được, tôi thấy là cô đang đùa giỡn với chúng tôi thì có!”
Bọn họ mỗi người một bên, không để Tần Nguyễn tới gần Nicolas và Leslie.

Bên này, mấy người Hoắc Xuyên và Hoắc Chi cũng không nhường nhịn, lập tức xông lên trước bảo vệ nữ chủ nhân tương lai của bọn họ, khí thế của họ mạnh hơn nhiều so với Pháp sư của gia tộc Boleyn.

Tần Nguyễn lui lại hai bước, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, ánh mắt trong veo, hơi thở âm trầm lạnh lẽo quanh người cũng biến mất. Cô lạnh lùng liếc nhìn tay Pháp sư của gia tộc Boleyn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ giễu cợt và khinh thường.